Khi bước vào cửa nhà, Nhượng Nhượng theo bản năng nhìn hướng các phòng, ảo tưởng người kia có lẽ đã sớm xông vào nhà làm quen với chủ nhà rồi.
"Đứa nhỏ này tìm cái gì vậy, sao trông mất mát thế kia, ví tiền mất rồi hả?” Cha Nhượng Nhượng kéo cô lại hỏi thăm,
Tận đáy lòng Nhượng Nhượng còn thầm lẩm bẩm một câu, so với ví tiền còn đắt hơn đấy. Cũng có thể đã là người trưởng thành, năm ngoái còn tâm niệm từ đầu đợi bữa tiệc liên hoan tết cuối năm, giờ Nhượng Nhượng không còn thích thú được nữa.
Cháu ngoại rủ đi bắn pháo hoa lấy lý do mình lớn tuổi, từ chối tham gia, nhà bác hàng xóm cách vách náo nhiệt, con cháu cả sảnh đường mà nhà mình chỉ có ba người thui thủi, thực không có ý nghĩa.
Mỗi một lần gõ cửa cũng làm cho tim Nhượng Nhượng nhảy lên thon thót, đáng tiếc không phải em trai đến xin muối thì cũng là chị Đường tới rủ xem ti vi, tại sao nhà người ta náo nhiệt như vậy chứ? Nhượng Nhượng bĩu môi, cự tuyệt lời mời của chị Đường, ngay cả liếc mắt cũng không thèm để ý đêm nay chương trình ti vi biểu diễn múa liên hoan thế nào, cũng không biết những người đó ở cười khúc khích cái gì.
Không ngờ đêm ba mươi, mới tám giờ rưỡi Nhượng Nhượng đã lên đường đi ngủ.
Cha mẹ Nhượng Nhượng đã sớm mặc kệ cô, chạy sang nhà hàng xóm cách vách xem ti vi, bởi vì Nhượng Nhượng đang buồn bực vì chuyện của Lục Phóng, nên không đi theo tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khien-em-ga-cho-anh/3258079/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.