...Quay lại quỹ thời gian lúc trước (ở chương 1)..........
Đám mây dầy đặt che lấp đi ánh sáng mặt trời, hạt tuyết trắng xoá lạnh lẽo thi nhau mà rơi xuống, vài chú chim nhỏ dừng chân bên khung cửa gỗ, cất tiếng hót thanh thót như lay gọi công chúa nhỏ đang say giấc bên trong phòng.
Lại một buổi sáng tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, ngoài trời tuyết đã dầy hơn một tầng, gió tuyết trắng xoá vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bách Lý Hoạ Y dụi mắt uể oải, chồm dậy nhặt đại áo của ăn trên sàn mà mặt vào, nhìn lại chiếc váy ngủ nát tươm đáng thương kia cô cười chua xót, chỉ là cười cho chính bản yếu đuối này.
Lý Khiêm sau khi nấu xong bữa sáng liền mang lên lầu, hắn ta mở cửa bước vào với đĩa thức ăn thơm lừng trên tay, gương mặt tuy lãnh đạm nhưng buổi sáng sớm hắn ta đặt biệt thu hút ánh nhìn. Nhẹ đặt đĩa thức ăn lên bàn từ trên cao nhìn xuống người con gái đang ngồi trên giường chăm chăm nhìn hắn. Được một khoảng yên lặng người ít nói như hắn chủ động mở lời.
- Tối qua nhìn chưa đủ?
Hoạ Y di chuyển tầm mắt nhớ lại, hôm qua cô chỉ là bộc bạch nói lên suy nghĩ của mình, sau đó hắn đã nhìn cô rất lâu mà không nói gì thêm. Hiện giờ cả hai vẫn đang nhìn nhau như thế không biết hắn đang nghĩ gì, rốt cuộc người đàn ông này đáy lòng hắn ta sâu đến đâu cô thực sự rất muốn biết.
Hắn lấy thêm cái khăn choàng cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-xin-anh-dung-tay/3682360/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.