Hắn đợi cô ngủ say nhẹ tách ra đi xuống tầng hầm của biệt thự, ở đó đã có sẵn vài tên đồ đen cao to cùng 2 người đàn ông đang cuối rập người bộ dáng như đang hối lỗi, lúc này hắn lạnh giọng.
- Các ngươi chán sống rồi sao?
Một người đàn ông sợ hãi trá lời.
- Ngài Lý thật xin lỗi, là chúng tôi sơ ý lúc tiểu thư và bạn của cô ấy đi vào đám đông chúng tôi đã lạc mất dấu.
Hắn cười khẩy, bé con của hắn bị dị ứng có mỗi việc bảo vệ cũng làm không xong thử hỏi giữ lại còn có tác dụng gì?
Hừ! Hay cho câu sơ ý!Đông Giang! Mang đào đến ta muốn thưởng cho bọn họ.Hai người kia bị đám người xung quanh gữi chặt, Đông Giang mang đào đến nhét vào miệng từng tên. Bọn họ bụng căng trướng đến độ không thể dãy dụa được nữa gần như ngất đi, lúc này hắn cho người dừng lại.
- Đám vô dụng giữa lại tốn cơm, mau tìm người thay thế.
Sáng hôm sau Bách Lý Hoa Y ngủ dậy liền khoe hẳn, ngồi dậy thấy hắn vẫn như cũ ngồi đọc sánh trên ghế, rất biết điều tiến lại gần hắn tạ tội.
Khiêm, anh dậy rồi sao?Đang làm việc ạ?Hắn im lặng chẳng nói năng cũng chẳng nhìn cô. Thôi rồi! Lần này là giận thật rồi, cô nên làm gì đây? Phải rồi! Cô nên để hắn gặp Mộng Dao có thể tâm trạng khá hơn cũng nên, một công mà lại đôi chuyện. Trùng hợp cô có bài tập nhóm chung với anh nhỏ địa điểm là ở quán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-xin-anh-dung-tay/3648806/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.