Phong Nhiễm Tuyệt thần sắc phức tạp nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, có vui mừng, có chúc phúc, còn có một tia hương vị xem kịch vui... Lúc trước các nữ nhân kia xác thực đều so ra kém nàng, nàng thực đặc biệt.
Dù là lần đầu gặp nhau hắn nhìn thấy nàng nhưng cũng nhịn không được ngốc sửng sốt một chút, dung mạo của nàng không phải đẹp nhất, nhưng khí chất trên người nàng là loại lạnh nhạt yên tĩnh mà nữ nhân khác không có được. Tóc dài như mực, như thác nước trút xuống, hé lộ ra dung nhan tinh xảo như nước, da thịt trắng nõn trơn mềm, eo nhỏ trong suốt nắm chặt, đặc biệt nhất chính là cặp đồng mâu kia của nàng như mặt nước trong suốt, lại như đại dương sâu thẳm, đạm mạc xuất trần, vô dục vô cầu, giống nhau là tiên tử lầm lạc phàm trần không thuộc khói lửa nhân gian đạm nhìn hồng trần thế gian.
Nữ tử đặc biệt như vậy cũng khó trách Cung Mạch Khiêm động tâm ý, nàng tựa như thiên sơn tuyết liên một mình trên u nhiên nở rộ, thánh khiết tao nhã, không rành thế sự, không nhiễm bụi trần. Chính là... Nữ tử thanh nhã như thế chỉ sợ hắn cũng sẽ chiếu cố đi...
Ngoài cửa Mạc Ngôn đi vào:“Phong thiếu, phòng đã thu thập tốt lắm.”
“Vậy đi thôi.” Phong Nhiễm Tuyệt đứng dậy vẻ mặt thần bí cười nói. Ha ha... Có trò hay để nhìn, hắn làm sao có thể bỏ qua đây.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Mạch Khiêm vừa rời giường Mạc Ngôn liền đưa cho hắn thiệp mời. Nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008944/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.