“Oa nhi a, thời điểm ngươi hái Huyết Lan có hay không phát hiện cái gì khác không a?” Lão nhân tâm sinh nghi hoặc hỏi, hẳn là không có khả năng không có a? 
“Ngươi là nói Tiểu Kim sao?” Vân Khinh nâng lên ống tay áo lộ ra bóng dáng con rắn nhỏ màu vàng triền ở trên cổ tay nàng dươi tay áo. 
“Huyết Lan quả nhiên có độc vật thủ hộ!” Lão nhân nhìn đến con rắn nhỏ triền ở trên cổ tay nàng hiểu rõ gật đầu nói, nhưng là vì sao nàng không có bị nó công kích? Giấu không được trong lòng tò mò, lão nhân trực tiếp hỏi: “Vì sao nó không cắn ngươi?” 
“Nó sẽ không thương tổn ta.” Bởi vì nó thích hơi thở âm lãnh, mà trên người nàng còn có loại hơi thở này, tuy rằng nàng là còn sống, nhưng dù sao cũng là linh hồn của nàng trọng sinh tại trong cụ thân thể này, cho nên nhiệt độ cơ thể của nàng cũng sẽ so với nhiệt độ cơ thể người bình thướng muốn thấp hơn, Vân Khinh ở trong lòng nghĩ, cũng không nói gì ra chân chính nguyên nhân đến. 
Ngoan ngoãn! Thần kỳ như vậy? Độc vật này cư nhiên sẽ không công kích nàng? Lão nhân thần sắc có chút nịnh nọt tiến lên đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kim xà đối Vân Khinh nói: “Oa nhi a, có thể hay không cho ta xem nó a?” Hắn thật sự thật sự rất ngạc nhiên a! Tò mò, tâm hắn ngứa, hắn sẽ mỗi ngày nhớ thương, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ a... Cho hắn nghiên cứu nghiên cứu đi... Lão nhân mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.