“Xú tiểu tử kia, đừng tưởng rằng lão nhân ta già đi sẽ không nhìn thấy ngươi đang cười trộm! Hừ hừ!” Thấy Phong Nhiễm Tuyệ đang cố gắng nhịn cười, Vân Y Tử tức giận hừ hừ.
“Khụ khụ, không có! Tuyệt đối không có! Trời đất chứng giám! Ta vừa rồi tuyệt đối là nhìn thấy lão nhân ngài cho nên quá vui vẻ!” Nghe Vân Y Tử nói, Phong Nhiễm Tuyệt giả ý ho khan hai tiếng, nhịn cười, vẻ mặt đứng đắn nói, biểu tình kia cần bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn!
“Hừ hừ, hôm nay không so đo với xú tiểu tử ngươi.” Vân Y Tử nghiêm mặt đối Phong Nhiễm Tuyệt tức giận hừ hừ, ngược lại lại biến trở về kia bộ dáng lão ngoan đồng, vẻ mặt hưng phấn tiến đến trước mặt Cung Mạch Khiêm, giọng điệu mang theo hưng phấn mà hỏi hắn: “Thế nào thế nào? Ngươi cảm thấy cái oa nhi kia thế nào?”
“Cái gì oa nhi? Oa nhi nào?” Không đầu không đuôi hỏi một câu, bọn họ nào biết oa nhi trong miệng lão nói là ai? Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực hỏi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Vân Y Tử.
“Ai nha, chính là cái Ngục chủ kia đó! Ngu ngốc!” Vân Y Tử một bộ ‘ngươi là ngu ngốc’ liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt.
“Ta…” Ngu ngốc? Y làm sao ngu ngốc chứ?! Có kẻ nào lớn lên ngọc thụ lâm phong giống y, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy… mà lại ngu ngốc sao???… Vô tội bị mắng là ngu ngốc, Phong Nhiễm Tuyệt im lặng không nói, trong lòng bi phẫn a… Nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008896/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.