Chương trước
Chương sau
Sau khi đợi tất cả mọi người đều đã trở về phòng của mình, ‘Mộ Dung Chí’ cũng rất nhanh đi tới trước cửa một gian phòng, khẽ gõ mấy cái lên cửa phòng, bên trong truyền ra một giọng nữ làm cho người nghe cảm thấy mềm đến tận xương nói: “Vào đi”

Chỉ thấy ‘Mộ Dung Chí’ quan sát bốn phía không thấy gì bất thường liền nhanh chóng đẩy cửa phòng đi vào rồi lập tức đóng cửa phòng lại.

Trong phòng có hai người, Mộ Dung Yên tướng mạo yêu diễm và một nam tử tuấn tú. Thấy ám vệ hắn phái ra ngoài chủ trì đại cuộc đã trở lại, nam tử tuấn tú nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Chuyện đó ngươi làm xong rồi chứ?”

“Vâng, chuyện Đường chủ phân phó đều đã làm tốt” Người kia tháo mặt nạ xuống khôi phục diện mạo thật sự cung kính trả lời.

“Ừ, ngươi đi xuống đi” nam tử tuấn tú nhàn nhạt đáp một tiếng sau đó liền vung tay cho ám vệ lui xuống.

“Chủ tử có nói bao giờ người đến đây không?” nữ tử xinh đẹp nhìn nam tử tuấn tú yên lặng ngồi đối diện mình vờ như lơ đãng hỏi, nhưng thật ra thì đã sớm nóng lòng như lửa đốt, chỉ muốn sớm được gặp lại nam tử mà nàng chỉ có thể âm thầm tưởng niệm, đó là một nam tử hoàn mỹ giống như thần vậy…

Nam tử tuấn tú nghe được lời cô gái hỏi, không trả lời câu hỏi của nàng ngay, mà nâng đôi mắt của mình lên nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, tròng mắt trở nên thâm u như vực sâu, làm cho người ta không biết bây giờ hắn đang suy nghĩ gì.

Bị ánh mắt của nam tử tuấn tú nhìn như thế nữ tử xinh đẹp có chút lúng túng, không được tự nhiên, nhưng mà hắn lại không làm gì mình nên chỉ có thể tức giận hừ với hắn một tiếng nói: “Không nói thì thôi! Vì sao ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta chứ”

Nam tử tuấn tú thu hồi ánh mắt của mình, sau đó hạ đôi mắt nhìn ly trà trong tay, thần sắc lạnh nhạt nói: “Chủ tử chỉ nói người sẽ đích thân đến đây, lúc nào đến thì người không nói, bây giờ cũng không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi” Nam tử nói xong liền đứng dậy đi về phía cửa cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng nữ tử xinh đẹp kia.

“Người này thật quái gở!” Nữ tử xinh đẹp chỉ kịp nhìn ra ngoài cửa phòng bĩu môi một cái oán giận nói, cũng không phát hiện ra tâm tư của nam tử kia đối với nàng chẳng qua chỉ thấy hắn hôm nay có chút là lạ, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện người đó sắp tới liền không suy nghĩ việc nam tử tuấn tú kia có gì đó khác lạ nữa.

Chạng vạng tối, bầu trời đã cởi ra ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, ánh nắng chiều nhiễm lên một chút màu mực.

Trong sương phòng chỗ ở của Cung Mạch Khiêm ——

“Ngươi có cảm thấy Mộ Dung Chí sau khi trở về có chút không thích hợp không?” Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt cuối cùng vẫn nói ra nghi ngờ của y. Mặc dù không biết tại sao y có loại cảm giác này, nhưng trực giác của y luôn luôn rất chính xác, y dám khẳng định chuyện này nhất định có vấn đề!

“Ha ha, nếu như hắn không muốn xuất hiện thì tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp, chẳng lẽ chỉ có chúng ta mới nghĩ ra biện pháp kia sao?” Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh trong ngực khẽ cười nói, thần sắc trên mặt lịch sự, tao nhã, hình dáng giống như một người vô hại, nhưng chỉ một câu đã vạch trần được vấn đề trong đó.

“Ngươi nói hắn cũng giống chúng ta sao? Ngươi làm sao mà phát hiện ra chuyện này?” Hiểu được ý nghĩa của bạn tốt ánh mắt Phong Nhiễm Tuyệt sáng lên, đã biết vì sao y lại có cảm giác không đúng, thì ra đó không phải Mộ Dung Chí mà là người khác dịch dung giả mạo, nhưng mà làm sao hắn lại phát hiện ra chuyện này?

“Ha ha, ánh mắt.” Khi thấy Mộ Dung Chí trở lại hắn liền phát hiện ra có gì đó không đúng, mặc dù thân hình đều giống nhau, mặt mũi đều giống nhau, nhưng cặp mắt kia đã bán đứng chính hắn, sâu trong đôi mắt là lạnh lùng cứng ngắc, nhưng việc này phải nhìn thật cẩn thận mới phát hiện được.

“Xem ra Mộ Dung sơn trang cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, chậc chậc, không biết sau này còn phát sinh chuyện gì nữa?” Y rất mong đợi, ngàn vạn lần đừng làm những người xem kịch như bọn họ phải thất vọng. Phong Nhiễm Tuyệt nâng tay phải vuốt cằm mình nói, đôi mắt tà mị lóe lên ánh sáng hứng thú.

Cung Mạch Khiêmnhìn vẻ mặt bạn tốt chỉ ôn hòa cười một tiếng, trong mắt thoáng qua một chút thâm ý khó hiểu. Bọn họ chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi.

“À, mà nó đi đâu rồi?” Phong Nhiễm Tuyệt khôi phục bình thường, nhíu mày hỏi, mặc dù y không nhìn thấy nó nhưng bây giờ trong lòng y giống như không còn cảm giác lông tóc dựng lên nữa, cho nên bây giờ hẳn là nó không có ở đây chứ?

“Nó sao? Chắc tự mình đi tìm thú vui rồi, vì sao ngươi lại nghĩ đến nó?” Cung Mạch Khiêm nhíu mày nhìn Phong Nhiễm Tuyệt.

“Ta có nghĩ đến nó đâu, nó không ở đây ta càng cảm thấy tốt hơn.” Miễn cho y luôn cảm thấy xung quanh âm độc. Phong Nhiễm Tuyệt thấy vẻ cười cợt trong mắt bạn tốt liền tức giận phản bác.

Quỷ! Thật không ngờ trên thế giới này thật sự có quỷ tồn tại, lại còn luôn sinh hoạt xung quanh y, thật là quá tà môn! Chẳng qua tà môn hơn chính là Vân Khinh khiêm tốn như vậy lại có thể nhìn thấy nó! Qủa nhiên gặp quỷ! Đáng lẽ y còn chưa tin, nhưng những việc quỷ dị xảy ra làm y không thể không tin, ôi mẹ ơi! Tại sao y lại gặp phải chuyện kỳ dị như vậy chứ?

Cung Mạch Khiêm buồn cười nhìn bộ dạng sợ hãi của bạn tốt khi nhắc đến Tịch, Vẻ mặt nịnh nọt của y đối với Tịch làm cho hắn không nhịn được suy nghĩ trêu chọc y, đùa giỡn người khác thật sự là một chuyện rất vui, người trong sáng như hắn đều bị Tịch tà ác làm hư rồi.

Nếu Tịch ở đây biết được ý nghĩ của Cung Mạch Khiêm nhất định sẽ nổi giận nhảy cao ba thước hung hãn chỉ vào Cung Mạch Khiêm mắng hắn nhìn tuấn dật xuất trần mà lừa dối thế nhân như nào: Đại gia ngươi cũng có thể gắn hai chữ trong sáng vào người sao? Dựa vào đâu? Ngươi là người âm hiểm xảo trá, vô sỉ phúc hắc, gian ác cực kỳ, trong ngoài không đồng nhất, nếu ngươi là người trong sáng thì trên thế giới này sẽ không có người gian ác!

“Khụ khụ, bây giờ cũng không còn sớm các ngươi cũng đi ngủ chút đi, ta không quấy rầy nữa” Phong Nhiễm Tuyệt thấy đôi mắt của bạn tốt đong đầy ý cười, mặc dù phù hợp với khuôn mặt tuấn dật xuất trần nhìn qua cảm thấy hắn dịu dàng như ngọc, tuấn mỹ phi phàm. Nhưng mà không biết tại sao trong lòng y luôn cảm thấy lông tóc dựng đứng lên? Người này không phải lại nghĩ ra chủ ý xấu gì rồi chứ? Y vẫn lên nhanh chóng cách xa con hồ ly này một chút, nguy hiểm…nguy hiểm… cực nguy hiểm.

Nhìn Phong Nhiễm Tuyệt vội vã trốn khỏi gian phòng này, Cung Mạch Khiêm lại cười ôn hòa, cúi đầu xuống vừa vặn đối diện với đôi mắt đen, bình tĩnh không gợn sóng của Vân Khinh, trên mặt lộ vẻ vô hại, cất giọng rất là vô tội nói: “Mèo con, vi phu đáng sợ như vậy sao? Làm cho tên kia chạy nhanh như vậy”

“Không có” Vân Khinh vùi ở trong ngực Cung Mạch Khiêm thấy dáng vẻ trong sáng của hắn liền im lặng một giây, mở lòng tốt nói.

Mạc Ngôn im lặng đứng một bên nghe được lời Vân Khinh nói, trên mặt loáng thoáng có dấu hiệu giật giật. Khụ khụ…Phu nhân thật là làm khó người rồi, lời trái lương tâm như vậy mà người cũng có thể bình tĩnh nói ra để an ủi chủ tử vô lương nhà bọn họ được.

Còn Thanh Y và Mạc Ngữ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, trên mặt không xuất hiện một tia khác thường.

“Đúng vậy, vi phu là người rất ôn nhu, dịu dàng đúng không phu nhân?” Cung Mạch Khiêm cúi đầu xuống để sát vào mặt Vân Khinh dịu dàng hỏi.

“…Ừ ” Được rồi, ở một số “nơi” thì người này đích thực rất ôn nhu.

Khụ khụ…không được! Thật sự là không chịu được nữa rồi! Phải lập tức chạy đi mới là thượng sách, nếu tiếp tục ở đây sợ là hắn sẽ không nhịn được mà nôn ra mất! Mình nên tự giác một chút, lập tức rời đi tránh quấy rầy đến việc bọn họ đang liếc mắt đưa tình.

Mạc Ngôn len lén nháy mắt với hai người đang đứng ở bên kia không nhúc nhích giống như pho tượng, sau đó liền dẫn đầu đi ra khỏi sương phòng. Mạc Ngữ và Thanh Y đều nhận được tin hiệu Mạc Ngôn thả ra liền âm thầm lặng lẽ nín thở theo sát Mạc Ngôn rời khỏi phòng, chỉ để lại Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh trong phòng.

“Cho nên phu nhân có phải nên thưởng cho vi phu cái gì đó không nhỉ?” Tận lực đè thấp âm thanh trầm khàn vang lên bên tai Vân Khinh, hơi thở ấm áp phun ra nơi mẫn cảm trên tai nàng làm Vân Khinh không tự chủ khẽ run một cái.

“Ưmm…” Một tiếng rên khẽ không kiềm chế được từ trong đôi môi đỏ mê người của Vân Khinh tràn ra, đôi mắt đen lạnh nhạt bị trùm lên một tầng mê ly, rất là mê hoặc.

Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh trong ngực mình lúc này vô cùng mê người, đôi mắt hẹp dài lóe lên một nụ cười, hắn nhìn mèo con luôn luôn không thấy chán, hơn nữa càng ngày càng thích, làm sao bây giờ, càng ngày hắn càng không chống cự nổi sức hấp dẫn của nàng…

Trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần lúc này tản ra vẻ tà mị làm cho người ta hồn siêu phách lạc, để cho bất cứ kẻ nào thấy cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn, si mê. Muốn vĩnh viễn rơi vào, thần sắc của hắn tà mị nhưng lại tràn đầy nhu tình.

Vân Khinh ảo não trợn mắt nhìn Cung Mạch Khiêm đang cười vô cùng ta mị. Người này! Sau khi phát hiện lỗ tai là chỗ mẫn cảm của nàng liền bất cứ lúc nào cũng suy nghĩ biện pháp trêu đùa nàng, thưởng thức bộ dáng không thể kiềm chế của nàng, sau đó lại dùng hết “thủ đoạn” ăn nàng đến “xương cốt cũng không còn” thỏa mãn tinh lực vô tận của người đó.

“Ha ha…Phu nhân không biết dáng vẻ của mình bây giờ mê người như thế nào sao? Chỉ cần một ánh mắt của phu nhân cũng có thể câu hồn của vi phu đi rồi. Chẳng lẽ phu nhân đang câu dẫn vi phu sao?” Cung Mạch Khiêm nhìn thấy Vân Khinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng nhìn qua bộ dáng giống như đang hờn dỗi, Cung Mạch Khiêm rất tà ác vặn vẹo ý tứ của nàng, cười kẽ một tiếng nói. Đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng chói lọi, tràn ngập các loại màu sắc, mọi thứ xung quanh giống như cũng ảm đạm thất sắc trước ánh mắt sáng rực của hắn.

“Vậy phu quân có cho phu nhân ta câu dẫn không?” Thấy con hồ ly nào đó cười vô cùng rực rỡ, Vân Khinh không trầm mặc, ngầm cho phép hắn làm việc tiếp theo giống như mọi ngày mà nở một nụ cười mị hoặc, tủm tỉm nói.

Lúc này Vân Khinh cởi bỏ vẻ dửng dưng ngày thường, đôi mắt lãnh đạm, đen như trân châu chuyển thành một vẻ quyến rũ diêm dúa lòe loẹt, Vân Khinh chưa từng biểu hiện ra một mặt như vậy. Khuôn mặt thanh nhã tinh xảo của nàng lúc này hiện lên thần sắc mị hoặc, ánh mắt sáng lên giống như ngôi sao trên bầu trời câu dẫn tâm hồn người khác. Dáng vẻ giống như một yêu tinh mê người, đẹp đến nỗi làm người khác không thể hô hấp được!

Mà lúc này Cung Mạch Khiêm không khỏi giật mình nhìn người trong ngực, không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô gái trước mắt đẹp như một tiểu yêu tinh, đây chính là một mặt nàng chưa bao giờ lộ ra ngoài ư, rất đẹp, rất đẹp…

Thấy nam tử trước mắt bị mình làm cho ngây ngẩn, trong mắt Vân khinh thoáng qua nụ cười hài hước, lúc này coi như hòa nhau một ván đi, thấy bộ dạng hắn ngơ ngác quả nhiên rất thú vị.

Cung Mạch Khiêm giật mình hồi phục lại tinh thần thấy được trong mắt Vân Khinh lóe lên một tia trêu đùa rồi biến mất không khỏi cười khẽ một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia tinh quang, ha ha, mèo con muốn phản kích rồi sao? Như vậy nhìn một chút xem nàng có thành công hay không đây.

“Vậy phu nhân muốn câu dẫn vi phu như thế nào?” Đôi môi mỏng hấp dẫn của Cung Mạch Khiêm từ từ đến gần Vân Khinh cách môi anh đào của nàng một ly thì dừng lại, đôi mắt sâu thẳm mang ý cười nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, môi mỏng khẽ mở, giọng nói từ tính, hấp dẫn từ trong miệng hắn tràn ra, hơi thở ấm áp mang theo một dòng điện vỗ lên đôi môi anh đào của nàng.

Vân Khinh nhìn nam tử tuấn mỹ làm cho người ta điên cuồng trước mắt, là hắn khiến cho nàng học được cái gì là yêu, là hắn khiến cho nàng hưởng thụ được sự ấm áp vô tận, là hắn khiến cho cuộc sống của nàng tăng thêm màu sắc xinh đẹp, cũng là hắn khiến cho nàng sắp quên mất chuyện đau đớn chôn sâu trong trái tim. Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ nam tử trước mắt nàng, chính là nam tử nàng yêu. Nàng không có cách nào mà không yêu hắn.

Nhớ lại từng ly từng tí những việc trước đây cùng hắn sống chung một chỗ, trên mặt Vân Khinh rạo rực làm cho thiên địa vạn vật đều có chút ngẩn ngơ, nụ cười làm cho mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao đều ảm đạm đi, bàn tay vẫn ôm cổ Cung Mạch Khiêm khuôn mặt tinh xảo từ từ đến gần hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ, đôi môi anh đào mềm mại dán lên đôi môi mỏng của hắn, học bộ dáng Cung Mạch Khiêm bình thường hôn nàng.

Vân Khinh vươn chiếc lưỡi đinh hương mềm mại ra tinh tế vẽ một vòng quanh đôi môi của Cung Mạch Khiêm, sau đó ngượng ngùng đi vào trong miệng hắn, chủ động dây dưa cùng lưỡi của hắn.

Cung Mạch Khiêm hưởng thụ sự chủ động hiếm có của nàng, theo động tác của nàng làm cho hắn không nhịn được mà ham muốn nhiều hơn, cánh tay thon dài nắm cả hông nàng, càng ôm nàng chặt hơn làm cho thân thể của nàng áp sát mình hơn, Vân Khinh cũng phối hợp mà dán chắt vào lồng ngực cường tráng đầy sức mạnh. Hai người tham luyến hôn sâu đến quên cả bản thân, chỉ biết đến nhau.

Không khí trong phòng dường như bởi vì bọn họ mà nóng lên.

Hồi lâu sau Vân Khinh thở hổn hển rời khỏi đôi môi của Cung Mạch Khiêm, tiếng nói mang theo một chút dục vọng ái muội vang lên từ trong đôi môi đỏ mọng của nàng: “Phu quân có bị ta câu dẫn không?” Ánh mắt quyến rũ như tơ, khuôn mặt tinh xảo đong đầy phong tình, tiếng nói dịu dàng đáng yêu làm cho người nghe xương cốt đều muốn mềm nhũn.

Cung Mạch Khiêm yêu Vân Khinh lên càng không cần phải nói, bây giờ hận không thể ôm tiểu yêu tinh này lên giường hung hăng yêu nàng một phen, đôi mắt đẹp thâm u nồng đậm ham muốn nhìn chăm chú vào Vân Khinh, ánh mắt nóng bỏng làm cho gò má Vân Khinh không tự chủ mà nhiễm lên một tầng đỏ ửng mê người.

Giọng nói khàn khàn, mang theo ma lực dụ dỗ Vân Kinh rơi vào: “Sắc đẹp của phu nhân làm sao có thể không câu dẫn được vi phu chứ? Chỉ cần phu nhân phân phó một tiếng vi phu sẽ ngoan ngoãn tận tình phối hợp để cho phu nhân ‘hưởng dụng’…”

(truyện chỉ được post tại minhnguyetgiatrang.wordpress.com, các trang khác đều là copy)

“Thật sao? Nhưng mà bây giờ ta mệt mỏi muốn ngủ, phu quân ôm ta lên giường có được không?” Vân Khinh nghe được lời nói của Cung Mạch Khiêm đôi môi đỏ mọng hé mở nói với hắn, đôi mắt đen cực kỳ tinh khiết nhìn thẳng hắn, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia đùa giỡn vui vẻ.

“Nàng…tên tiểu yêu tinh này!” Nhìn thấy thần sắc kia của Vân Khinh, trên khuôn mặt đẹp trai của Cung Mạch Khiêm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng điểm một cái vào mũi nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch đến mức có thể chìm chết người.

Được rồi, lần này sẽ bỏ qua cho con mèo nhỏ tinh nghịch này, ai bảo nơi này không phải Khiêm phủ chứ. Hắn không muốn cho người khác nghe thấy âm thanh mị hoặc câu hồn của mèo con phát ra dưới người hắn, trước hết nhớ kỹ lần này, về sau sẽ từ từ bù lại là tốt rồi.

Cung Mạch Khiêm điều tức tốt dục hỏa trong cơ thể mình rồi ôm Vân Khinh lên giường cởi áo khoác ra ôm nàng ngủ, ánh trăng sáng chiếu vào phòng làm cho hình ảnh ấm áp này càng tăng thêm phần nhu hòa, mông lung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.