Đi gần một ngày đường, cuối cùng mọi người cũng đến ranh giới Vụ Lâm. Mặt trời dần xuống núi, sắc tối nhanh chóng bao trùm khắp cả bầu trời.
“Mẹ kiếp! Chỉ quãng đường này đã tiêu tốn của chúng ta gần một ngày đường. Sắp tới nơi rồi, phía trước không xa chính là Vụ Lâm. Con bà nó, chẳng lẽ lại không thể đi vào?”. Nhìn thấy rừng cây phía trước dường như chỉ còn cách mình chừng 5 thước, một tên lỗ mãng nhìn có vẻ cường tráng tức giận buông tiếng chửi bậy.
“Được rồi, ngươi đừng nóng vội! Chúng ta cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì, bây giờ trời đã tối, ai còn dám đi vào? Trong đêm đen ngộ nhỡ gặp nguy hiểm đến lúc đó muốn chạy cũng không chạy nổi.” Mọi người nghe xong tiếng chửi bậy của tên lỗ mãng đó, ai nấy đều không lên tiếng, dù sao mọi người vẫn có phần đồng ý với lời nói của hắn: chậm trễ một ngày trời, tất nhiên bọn họ đều muốn ngay tối nay có thể mở khóa cánh cửa kho báu, nhưng một kẻ trong đó bất chợt mở miệng nói.
“Chính là như vậy ông đây mới càng tức giận!” Tên lỗ mãng nghe được lời nói của người kia cũng hiểu lý do vì sao phải làm vậy, nhưng mắt thấy sắp đạt được mục đích, lúc này lại… Aiz, tính tình vốn dĩ tùy tiện, hắn liền nói mà không chút kiêng nể, chỉ muốn phát tiết một phần cơn tức giận điên cuồng đang nghẹn ứ trong lòng.
Đột nhiên, trong rừng cây cách đó không xa truyền đến một loạt âm thanh va chạm.
“Ai?!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008803/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.