Không hôn được Cung Mạch Khiêm như mong muốn, Vân Khinh câu môi lên nhìn Cung Mạch Khiêm khó hiểu: “Khiêm? Làm sao vậy?”
Cung Mạch Khiêm vẫn đặt tay bên hông nàng, không nhanh không chậm sáp lại gần thân thể của hắn, khi ngón tay thon dài sắp chạm tới xương quai xanh của nàng đột nhiên vươn tới bóp cổ Vân Khinh, con ngươi đen thâm u trở nên lạnh lẽo, lúc này hắn không còn giống ngày thường ôn nhuận như ngọc, dịu dàng thâm tình với Vân Khinh, mà là hàn ý lạnh thấu xương!
“Khiêm, chàng, chàng làm sao vậy? Ta, ta là Khinh Nhi mà!” Bị Cung Mạch Khiêm siết cổ, Vân Khinh nhìn cả người hắn tản ra hàn ý, trong mắt nồng đậm đau thương và khiếp sợ, giống như không thể tin nam tử trước mắt sẽ đối xử với nàng như thế, chỉ cần hắn hơi dùng chút lực, là nàng sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn, đôi mắt trong suốt hiện lên một tầng hơi nước cùng với thần sắc bị tổn thương, như lên án hành vi của nam tử lúc này.
“Ngươi, là ai.” Con ngươi Cung Mạch Khiêm tràn ngập hàn ý bắn thẳng tới ‘Vân Khinh’ trước mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua linh hồn của nàng ta, trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc. Nữ tử trước mắt tuyệt đối không phải mèo con của hắn, nhưng bản thân hắn vẫn chưa từng buông tay mèo con ra, làm sao có thể… Nếu không phải chính mình hiểu biết rất rõ về mèo con có lẽ sẽ không hoài nghi nữ tử có dung mạo giống mèo con như đúc này, mặc dù nàng ta không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiem-vuong-sat-phi/2008797/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.