Chương trước
Chương sau
Lâm Dục đi vào đẩy Kỷ Triệu Uyên ra ngoài, "Hiện tại tình trạng của anh không tốt lắn, anh đợi tôi lát, tôi lái xe chở anh về nhà." Nói rồi đoạn hắn xoay người cười với mọi người đang sững sờ, "Mọi người đi hết đi, Eric giúp tôi dọn chỗ này với."
Khang Lai Lệ nhìn hắn một cái, đi về chỗ của mình.
Lâm Dục bất đắc dĩ, bước tới dựa lên trên bàn cô, "Sao lại bốc đồng như vậy, làm thế cả hai đều không được gì."
Khang Lai Lệ mím môi: "Em......" Cô lắc đầu thở dài, không nói nữa.
Lâm Dục cười nhẹ vỗ lên vai cô, "Chuyện này tới đây là kết thúc, mọi người đừng ai nhắc tới nữa nhé, tôi đưa Weller về trước."
Mà những chuyện xảy ra ở Berkeley [1], Sở Cửu Ca đều không biết, cậu còn đang vui vẻ vưới đám bạn ở ULCA. Khi họ tới nơi, Tề Uy còn đang huấn luyện, bọn họ đi dạo quang khuôn viên trường trước, sau đó đứng ở cửa sân vận động chờ Tề Uy ra.
[1]: Viện Đại học California-Berkeley (tiếng Anh: University of California, Berkeley; gọi tắt là Cal, UCB, UC Berkeley, hay Berkeley),còn gọi là Đại học California-Berkeley, là một viện đại học công lập uy tín hàng đầu nằm trong khu vực vịnh San Francisco, tại thành phố Berkeley, California. Đây là viện đại học đầu tiên và nổi tiếng nhất của hệ thống Viện Đại học California, một trong ba hệ thống giáo dục công lập của tiểu bang, bao gồm hệ thống California State University và California Community College.
Sở Cửu Ca thở dài: "Vào thời điểm này năm sau, tôi hy vọng mình cũng có thể đứng ở đây."
"Cái gì?" Lạc Mễ nhướng mày, "Anh cũng muốn thi vào UCLA à?"
Sự ngạc nhiên trong giọng điệu của Lạc Mễ khiến cậu có hơi không vui, cậu khịt mũi: "Đừng coi thường người ta, cứ chờ xem, không tin thì thôi."
Lạc Mễ cùng Chris liếc nhìn nhau, sau đó cười đấm lên vai cậu một cái: "Em đâu có không tin, em chỉ bất ngờ thôi, nói không chừng lần sau chúng ta chơi bóng đều có thể mặc bộ đồng phục gấu nâu đấy."
Sở Cửu Ca tỏ vẻ hài lòng với câu nói này.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì sân vận động truyền ra tiếng ồn, sau đó một đám người đầy mồ hôi bước từ ra bên trong, hiển nhiên là mới vừa tập luyện xong.
Sở Cửu Ca ngẩng đầu nhìn qua, có một bóng người cao gầy đứng trước mặt Tề Uy giống như muốn chặn Tề Uy lại, Cậu khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao lại cảm thấy bóng lưng người nọ có hơi quen, giống như đã từng thấy rất nhiều lần rồi.
Rồi cậu chợt nhận ra Chris đang đứng bên cạnh đột nhiên bước lên phía trước, tay nắm thành nắm đấm, gân xanh trên tay gần như muốn vỡ ra. Lạc Mễ cũng có gì đó khác, vẻ mặt trịnh trọng, mím chặt miệng thành một đường thẳng.
Sở Cửu Ca có hơi bối rối, cậu quay lại nhìn về phía kia thì Tề Uy đã đẩy người nọ ra và bước tới chỗ họ. Mà bóng dáng quen thuộc kia đồng thời xoay lại, một khuôn mặt lạnh lùng âm trầm.
Sau khi Sở Cửu Ca thấy được diện mạo của người kia thì ngạc nhiên hít một ngụm khí lạnh, đây là......
Chris lướt qua Tề Uy, bắt lấy cổ áo người nọ, nắm đấm chuẩn bị đấm vào mặt anh ta.
Người nọ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó giơ tay kiềm chặt nắm đấm của Chris, "Chậc, sao mày vẫn giống như con rồng lửa nhỏ mãi chưa trưởng thành vậy."
"Đàm, Tu, Trúc," Chris cắn răng gọi tên người kia, rồi khịt mũi, hung tợn nói: "Tên phản bội!"
"Quả nhiên là vẫn chưa trưởng thành," Đàm Tu Trúc ném tay hắn ra, xoay cổ tay, "Trung thành với một đội bóng không có tương lai mới là hành vi ngu ngốc nhất."
Tề Uy đứng trước Chris, lạnh nhạt nhìn Đàm Tu Trúc, "Tôi nói tôi có việc, anh thấy cũng đã thấy rồi, có thể cút đi được chưa?"
Đàm Tu Trúc tùy ý vén mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi ra sau, cười gật đầu. Sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của tất cả mọi người, anh ta cúi người xuống áp vào bên tai Tề Uy nhẹ giọng nói: "Em vì một kẻ đã chết mà náo loạn với tôi hai năm, vẫn chưa nghịch đủ à?"
Tề Uy cúi đầu không nói, nhìn chằm chằm vào dây đeo trên cổ tay phải của mình.
Tóc mái của Đàm Tu Trúc nhẹ nhàng cọ qua trán hắn, tuy rằng cười, giọng điệu lại khiến người khác không rét mà run: "A Uy, em phải hiểu thế nào là một vừa hai phải."
Đàm Tu Trúc đứng thẳng người, nhìn Chris đang tức đến thở dốc cong khóe môi, sau đó xoay người rời đi.
Chuyện như vậy xảy ra, bọn họ cũng không còn hứng nữa, Sở Cửu Ca là người ngoài cuộc cũng biết không nên nói nhiều ngoan ngoãn đi sau.
"Uy ca, anh vẫn ok đấy chứ." Lạc Mễ ôm lấy vai Tề Uy, "Sao lại không nghe anh kể anh ta cũng ở UCLA vậy."
Tề Uy nhìn cậu ta cười: "Người không liên quan thì quan tâm làm gì."
Lạc Mễ gật đầu: "Cũng đúng, vào ngày anh ta đột ngột chuyển trường trong trận chung kết năm đó, mọi người đã hoàn toàn chia tay nhau."
Gía trị của mỗi người đều khác nhau, đó không phải điều đáng trách. Ví dụ như bóng rổ đối với Tề Uy chính là huynh đệ, nhưng đối với Đàm Tu Trúc thì nó chỉ là một công cụ để giúp anh ta vươn tới đỉnh cao. Tề Uy cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn làm cho hắn nhìn nhận hiện thực rõ ràng hơn, nhắc nhở hắn đừng bị tiểu yêu này quấy rầy, dù sao trên lưng hắn còn đang đeo ước mơ của người khác.
Tề Uy ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: "Đói bụng hết rồi đúng không, tìm một chỗ ăn cơm thôi."
Thấy hắn đổi chủ đề, Sở Cửu Ca nhanh chóng hùa: "Mau mau mau! Tôi đói tới mức da bụng dán da lưng rồi."
Bọn họ tìm một nhà hàng Trung Quốc, bà chủ là người Tứ Xuyên, rất thoải mái và dễ tính, mỗi lần đi ngang qua như mang theo làn gió. Chưa đợi được bao lâu, trên bàn đã đầy đủ đồ ăn.
Chris không thể ăn cay, mới cắn được một miếng gà đã phải uống hơn nửa ly nước đá, hắn không ngừng xuýt xoa, trên trán đổ lớp mồ hôi.
Sở Cửu Ca cười nhạo: "Có muốn gọi thêm cho cậu đĩa điểm tâm ngọt không? Little baby."
Chris ngẩng đầu trừng cậu, lại bị sắc ớt cay tới nước mắt lưng tròng.
Không biết quan hệ của họ là tốt hay là kém nữa, chỉ thấy mặt nhau thôi là phải chọc cho đối phương tức không nói nên lời. Lạc Mễ thở dài, rót cho Chris ly nước.
Sở Cửu Ca nhướng mày, đang định gắp miếng cá thì điện thoại trong túi bỗng vang lên. Cậu nhìn màn hình, bất giác mỉm cười rồi tránh sang một bên để nghe điện thoại.
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca mở miệng trước, "Em đang ăn cá thì nghĩ rằng tí nữa sẽ gọi cho anh, nhưng giờ anh lại gọi rồi, chúng ta ăn ý quá."
Sau khi điện thoại kết nối vài giây, Kỷ Triệu Uyên không nói gì, chỉ có tiếng thở dốc nhợt nhạt truyền đến, vang lên trong nhà hàng ồn ào lại càng thêm mỏng manh.
Sở Cửu Ca nhận ra đã có chuyện gì không ổn, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Kỷ Triệu Uyên mấp máy môi, kể cho cậu nghe chuyện mới xảy ra, rồi có hơi oan ức nói rằng: "...... Cô ấy đã không chúc phúc tôi mà còn ném bánh nữa."
Sở Cửu Ca bật cười, cách màn hình điện thoại "Chụt" anh một cái: "Anh đây là.......................đang méc em à?"
Kỷ Triệu Uyên không tình nguyện thừa nhận: "...... Ừm."
Sở Cửu Ca chỉ hận không thể bay theo tín hiệu điện thoại, ôm lấy mặt rồi xoa xoa đầu anh, "Chờ em về rồi em sẽ dạy họ cho anh nhé!"
"Em lại muốn đánh nhau sao?" Kỷ Triệu Uyên không khỏi có hơi lo lắng, anh đến tận bây giờ vãn còn nhỡ rõ gương mặt bầm dập của Sở Cửu Ca ngồi trong Cục Cảnh Sát.
Sở Cửu Ca bật cười: "Sao có thể. Khang Lai Lệ là con gái, em có giận tới cỡ nào cũng không thể đánh, hơn nữa anh cũng đã nói rằng, ý định ban đầu của cô ấy không sai, chỉ là có lòng tốt mà làm chuyện xấu thôi." Cậu suy nghĩ rồi cười nói: "Anh tin em đi, em có cách giải quyết tốt hơn."
Kỷ Triệu Uyên thấp giọng nói, "Tuy rằng tôi có hơi sợ, nhưng không còn run nữa."
Sở Cửu Ca hỏi anh: "Anh có mang theo thuốc không?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, sau đó nhận ra Sở Cửu Ca không thể nhìn thấy mới mở miệng nói: "Không." Anh siết chặt chiếc nhẫn, miệng dán bên loa, "Tôi muốn gặp em, em còn hiệu quả hơn dopamine."
[*] Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.
Sở Cửu Ca nghe anh nói mà nhũn cả lòng, còn để ý quy tắc cái khỉ gì nữa, "Được, em về giờ đây. Bên cạnh anh có ai không?" Cậu khẽ cắn môi, bất chấp tất cả nói: "Cái tên Lâm Dục cũng được."
Kỷ Triệu Uyên đáp một tiếng rồi đưa điện thoại cho Lâm Dục.
Lâm Dục vẫn bình tĩnh như thường, sau khi nói tình huống của Kỷ Triệu Uyên cho cậu nghe thì thở dài tổng kết: "Cậu xem đi, thế giới này có quá nhiều ác ý, làm cho chút ấm áp còn lại cũng trở nên chua xót. Tôi sẽ ở cạnh Weller."
Sở Cửu Ca trợn mặt trắng, cảm thấy bản thân nhất định là nãy đầu nhúng nước mới để cho Lâm Dục giúp. Cậu nắm chặt tay, lạnh giọng hỏi: "Những lời này anh nói với cả Kỷ Triệu Uyên sao?"
Lâm Dục dường như không nhận ra sự thay đổi của cậu, hiền hòa nói, "Đương nhiên."
"Đánh rắm!" Sở Cửu Ca không nhịn được chửi thể, các đốt ngón tay co chặt, "Anh ít nói nhảm với meow meow nhà tôi đi, anh đưa điện thoại cho anh ấy, từ nay về sau cách xa anh ấy 10 mét cho tôi, tôi không cho phép anh tới gần anh ấy thêm chút nào nữa!"
Sở Cửu Ca nói với Kỷ Triệu Uyên nói: "Bây giờ anh gọi taxi đi tìm bác sĩ Adam nhé, rồi ở đó chờ em có được không?"
"Được." Kỷ Triệu Uyên vẫy tay chào Lâm Dục rồi chậm rãi xuống lầu.
"Em trả tiền xe cho anh," cậu dừng một chút, lại có chút đau lòng, "Thôi, em trả cho anh một nửa được không?"
Kỷ Triệu Uyên bị cậu chọc cười, dán microphone nói: "Tiền của tôi đều là của em."
"Cục cưng à," Sở Cửu Ca gọi tên anh, giọng nói dịu dàng hơn, "Anh đừng có nghe tên kia nói nhảm, thế giới này vô cùng là ấm áp, chỉ là đôi khi có một số người hơi xấu tí thôi."
Kỷ Triệu Uyên cười cười, cảm xúc vô cùng ổn định, "Tôi biết."
Sở Cửu Ca thả lỏng người, cơn tức giận sắp bùng nổ trong lồng ngực được trút bỏ ngay lập tức. Cậu dựa vào tường nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, anh đừng sợ, có em yêu anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.