Richard nhìn xuống Emma. Đôi mắt đẹp của cậu hơi chau lại. Emma chỉ biết mở to mắt nhìn cậu. Cả người vẫn đang còn run lên vì lạnh buốt. Nước từ hai người nhỏ xuống đất thành một vũng nước lớn. Cô ngây người một hồi lâu rồi từ từ hỏi lại:
-Lo lắng cho tôi sao? Vì sao lại thế?
Richard khẽ nhắm mắt. “Vì sao?”. Cậu cũng đang tự hỏi chính mình câu đó. Phải chăng bởi vì cậu đã xem Emma là một người bạn nên mới thế? Mới sợ mất cô vì nghĩ rằng cậu cũng sẽ mất đi một người bạn duy nhất hiện giờ mà cậu có. Đúng, chỉ có lí do như vậy thôi. Cậu tự nhủ chính mình như vậy, rồi yên tâm mà ghì chặt lấy cô, bắt đầu bước đi tiếp.
-Đúng, vì cô là một người bạn của tôi. Nhưng Emma, hi vọng lần sau cô sẽ không tái phạm việc ngu ngốc đó nữa. Cô quá lương thiện và điều đó có thể giết chết cô ngay.
-Cứu một đứa trẻ, thì… có gì là sai chứ?
Tiếng cô bỗng vang lên nhẹ bẫng. Richard dừng chân lại, ngạc nhiên nhìn sang cô. Emma thu mình hơn vào chiếc áo khoác đen to của cậu, đôi môi mím chặt và dường như đang ứa khóc.
-Chẳng lẽ lại đứng im nhìn cái chết đau đớn của đứa trẻ vô tội ấy hay sao?
Richard nhìn cô, cái nhìn đầy đau thương nhưng cậu lạnh lùng giấu nó đi. Có gì đó nghẹn trong cổ họng cậu.
“Emma, em lại khiến tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình.”
Emma khe khẽ run lên, yếu ớt kéo nhẹ cổ áo choàng đen đó lên thêm một chút nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/52485/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.