Tôi không hiểu tại sao Richard lại xông ra cứu tôi. Nhưng không hiểu sao, trong giây phút đó, tôi cảm thấy Richard không cuồng bạo như cậu ta vẫn thể hiện.
-Emma..
Tiếng gọi làm tôi giật mình, Michael nằm trên giường, đưa đôi mắt màu cẩm thạch nhìn tôi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại:
-Sao thế Emma… Có gì không ổn sao?
-À… Vâng…Không có gì.. –Tôi quay lại vuốt nhẹ lên mái tóc. –À, em vừa đưa hai bé đến trại cô nhi, một bé gái và một bé trai.
-Ồ…-Michael mỉm cười. Tôi nhìn sang Michael, chợt hỏi:
-Michael… Anh sống ở đâu? Và anh làm nghề gì?
Michael mơ màng trả lời:
-Tôi sống ở Paris… Một thủ đô xinh đẹp… Nơi ngập trong những tà váy mang phong cách Rococo Pháp… Tôi là một họa sĩ, một họa sĩ đường phố tự do yêu thích cái đẹp của con người… Nhưng tôi vẫn không thể vẽ những bức tranh về tình yêu đẹp đẽ, những bức tranh mà khi nhìn vào đã nhìn thấy cái hồn, vì tôi mang trái tim của Thần Chết.. Một Thần Chết máu lạnh vô tình thì làm sao biết đến tình yêu thương mà thể hiện được nó cơ chứ?
Michael khẽ bật cười chua chát.
-Ngày nhỏ, tôi và anh tôi sống cùng cha mẹ ở một ngôi nhà lớn, mẹ tôi là con gái của một bá tước… Nhưng khi họ chết, anh trai tôi bỏ đi, chỉ còn lại mình tôi ở đó… Cô biết không Emma? Richard kéo vĩ cầm rất hay… Hay đến mức chim cũng phải ngừng hót để cúi mình, mọi thứ ngưng đọng chỉ để mà nghe…
-Anh trai cậu có vẻ là một người tuyệt vời nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/52480/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.