4
Cậu nhìn sang cô. Emma khóc, bờ vai cô run lên khi nhìn thấy vũng máu đặc quánh dính trên cỏ.
-Anh đau đớn lắm đúng không?... Tôi thực sự không cố ý muốn giết anh.. Tôi chỉ cầm cái liềm lên để tự vệ vì lúc đó tôi hoảng sợ… Tôi hoảng sợ quá…
Thần Chết cụp mắt nhìn, tại sao..? Cô gái này rất giống ai đó chôn sâu trong kí ức của cậu mà cậu không thể nhớ ra. Cậu đúng là rất đau, mỉm cười nhìn cô:
-Nếu cô lo đến thế,.. thì chữa lành nó giúp tôi đi…
Cô nhìn lên, nước mắt rơi xuống thấm vào vải váy cũ sờn.
***
Cô cầm túi thuốc trên tay đi đến nghĩa trang. Cô đã chạy xuống thị trấn dưới chân đồi để mua chúng. Cô lại xuống dưới chân đồi bên kia, xuống dòng suối kia lấy một thùng nước lên. Thần Chết dựa vào nấm mồ cũ trong nghĩa trang. Mồ hôi lạnh toát chảy ra. Thực sự cô không cần giúp thì Thần Chết cũng tự mình lành lại mà thôi, nhưng với vết thương sâu thế này thì ngắn nhất cũng phải mất hai ngày.
Thần Chết khẽ rít lên một tiếng đau đớn khi phải trở mình. Cô bặm chặt môi. Tay cô run run định mở áo Thần Chết ra thì cậu đã nhanh tay nắm lấy tay cô, giọng nặng nhọc:
-Cô có thể về được rồi.. Tôi là Thần Chết.. Tôi không muốn mình phải dựa vào ai cả…
-Nhưng..
-Cô cút ngay! Nhanh lên! –Thần Chết gào lên. Emma hoảng sợ, vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Bóng cô vừa chạy khuất thì một bóng người đã hiện lên. Một chàng trai có mái tóc bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/52477/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.