Emma đứng ở góc phố vắng, cái lạnh tràn về mỗi lúc một đậm hơn. Màu trời bắt đầu đan lại tối dần, đèn đường dã chập chờn rồi thắp sáng. Cô run run cố thu người gọn vào trong chiếc áo dạ đen dày ấm áp này, đôi mắt lại cố nhìn về nơi xa nhất, chờ đợi.
-Lâu quá…
Cô mấp máy môi lẩm bẩm nói, lưng tựa sát vào tường.
-Richard sẽ trở lại đúng không? Anh ta đã nói như thế. –Cô tự nói với chính mình, nhưng tay đã bắt đầu run lên, siết chặt lấy tà áo. –Richard đã nói sẽ trở lại ngay, anh ấy, sẽ không biến mất đâu…
Emma giấu nửa mặt mình vào trong chiếc cổ đứng của chiếc áo đen dày. Kì lạ thật, chiếc áo chẳng về vương chút hơi ấm gì từ chủ nhân của nó dù chỉ một chút. Có cảm giác như Richard chưa bao giờ đụng vào nó, vậy đấy. Bỗng thoang thoảng đâu đây, mùi hoa tử đinh hương dịu dàng lướt nhẹ trên cánh mũi. Emma thoáng chút ngạc nhiên, lại cúi đầu vùi trong sự ấm áp của vải đen dày, mùi hương đó lại gợn lên thoảng qua. Cô hơi ngẩn người, đúng là có đôi lúc, cô đã từng bắt gặp thứ mùi hương này trên Richard. Nhưng nó lại chỉ nhàn nhạt, rồi lại nhanh chóng tan mất làm cô không thể biết rõ. Nhưng bây giờ, dường như nó đã rõ hơn một chút. Khoé miệng không kìm được, lại nhẹ nhàng cong lên. May thật, ít nhất người-không-phải-con-người kia còn để lại tí dấu vết của hắn ta để cô biết, chiếc áo này thực sự chính Richard đã khoác lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-mot-than-chet/3020785/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.