Ăn cơm xong Mạt Mạt có việc nên đi trước, trước khilên taxi cô ấy còn tươi cười vẫy tay với tôi: “Tạm biệt, ông xã.”
Tôi cũng tươi cười vẫy tay: “Tạm biệt, bà…”, lời vừađến miệng đã tắc nghẹn, nhìn đèn đuôi xe xa dần mới chầm chậm thốt ra hết:“Người tình… cũ.”
Thấy cũng gần đến giờ rồi, tôi phi thẳng đến tòa soạn.
Ở bộ phận tin tức xã hội tôi tóm được lão Đường đangvừa nhắn tin vừa rớt nước dãi, dưới chân cậu ta nước đọng thành vũng rồi, khôngcần hỏi cũng biết cậu ta đang dùng ngón tay bày tỏ tình yêu với Tiểu Uyển.
“Tối qua thế nào? Xử chưa?” Tôi gác tay lên vai lãoĐường, cúi đầu đọc tin nhắn, kề sát má cậu ta hỏi.
Lão Đường giật nảy mình, vội vàng cất di động đi, quayđầu nhìn tôi: “Hả?”
“Giả ngây à?” Tôi đập vào đầu cậu ta một cái.
Lão Đường xoay người hẩy cánh tay tôi ra: “Cái gì màxử chưa với xử rồi? Sao cậu lại thô tục như thế! Tớ là loại người đó sao? Tớrất không tán thành việc quan hệ trước hôn nhân đấy!”
Tôi thở dài, lại gõ vào đầu cậu ta cái nữa: “Đường tổ,ngài đang nhắn tin chứ không phải gọi điện, Tiểu Uyển không nghe thấy đâu!”
Lão Đường ngẩn ra, tròn mắt nhìn tôi hai giây mới ờmột tiếng. Lẽ nào kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học là thật sao? Đàn ôngkhi yêu trí thông minh chỉ bằng một con chó sao?
Lão Đường đã chau mày ủ dột ngẩng đầu lên: “Haizz! Bảonày! Con gái bây giờ mà bẽn lẽn e dè thì đúng là hết cách! Ngay kiếm cớ nắm taymột cái cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/108099/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.