Sáng hôm sau tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị tôimời hai cô bé ăn sáng của Cao Lộ Khiết!
Làm người không thể vô sỉ đến mức độ đó được! Ở nhàtôi lại còn ăn của tôi nữa á? Thành quán tính hết rồi, bộ tưởng tôi là quỹ nhiđồng chắc?
“Anh Bảo, nếu bữa này anh không mời anh sẽ hối hận cảđời đấy.” Tiểu Thuyết nháy mắt với tôi.
Tôi bĩu môi: “Hối hận anh cũng không mời, có trách thìchỉ trách chúng ta gặp nhau quá muộn, tạo hóa trêu ngươi mà thôi!”
“Được, được.” Tiểu Khiết gật đầu, “Anh không chặnmiệng em thì hậu quả anh tự chịu nhé, anh bất nhất thì đừng trách em bấtnghĩa.”
“Uy hiếp anh à? Hứ!” Tôi lớn tiếng cười nhạt, “Cao LộKhiết, anh nói cho em biết, Lại Bảo anh sống đến hôm nay, thứ không sợ nhấtchính là uy hiếp đấy!”
… Tiêu mất hơn một trăm tệ mời Tiểu Khiết và Tu Tu ănmột bữa pizza, cứ coi như bị mất tiền vậy, tôi rất muốn sống mấy ngày bình yên.
Nhìn hai cô bé gọi hết cái nhỏ đến cái to, thật khótưởng tượng bụng chúng có thể nhét nhiều thức ăn đến thế, định ăn một bữa no cảngày à? Tôi càng không hiểu sao bọn trẻ lại thích ăn mấy món này! Người ngoạiquốc ngốc chết đi được, làm cái bánh kẹp mà đến nhân bánh cũng không nhét vàotrong! Đồ ăn rác của nước ngoài đến Trung Quốc đều thành mốt hết!
Ngoài tiệm pizza, Cao Lộ Khiết và Tu Tu mãn nguyện vẫytay chào tôi, mặt cười tươi như hoa!
Còn lâu mới đến giờ đi làm, tôi định về nhà ngủ bù thìđiện thoại lại kêu, là Tiểu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/108097/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.