Tôi đặcbiệt tắm rửa cạo râu sạch sẽ, ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghiêm túc chờđợi.
Chuôngđiện thoại vang lên, người gọi đến là Mạt Mạt.
“Bảo,anh chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩnbị gì cơ?” Tôi sững người.
“Anhxem mấy giờ rồi! Em còn tưởng anh sẽ chủ động gọi điện cho em kia!” Mạt Mạtgiận dữ trách, “Quán Cửu Quán Phiêu Hương ở phố ẩm thực trên đường Nam Tân!”
… Cóngười ăn cơm khách thế này sao? Cứ như là tôi nợ cô ấy không bằng! Nhưng tôirất vui vì điểm hẹn này rất gần nhà tôi, đừng nói là đi xe, có đi bộ thì cũngchỉ mất hơn chục phút là tới.
Mạt Mạtdặn dò trong điện thoại, “Này, anh đừng mặc áo vest màu xanh lam, sơ mi trắng,thắt cà vạt đỏ đấy nhé! Anh mà mặc thế em đá anh ra ngoài kèm thêm một bài lênlớp đấy!”
Sau khicúp máy, tôi than thở một hồi, Mạt Mạt thay đổi rồi, từ một con mèo ngoan ngoãntrước kia biến thành một cô nàng đanh đá.
Thayquần áo xong, tôi mê mẩn tự ngắm mình trong gương, chỉnh lại đầu tóc, ngắmnghía một hồi rồi thở dài: Làm người phải nhìn xuống dưới, cứ nhìn lên trên thìsống làm sao được? Ngoại hình của tôi sao nhất định phải so với Lưu Đức Hoa, màkhông thể so với Thủy Mộc Niên Hoa[1] chứ?Việc gì phải so với Lương Triều Vỹ, mà không thể so với Phạm Vỹ[2] chứ?
[1] Tên một nhóm nhạcTrung Quốc.
[2] Phạm Vỹ là mộtdiễn viên hài của Trung Quốc, không được đẹp trai lắm.
Nghĩthế tôi thấy tự tin hơn nhiều.
Tôi mởví ra rồi lại rút khoảng hơn chục tờ trong ngăn kéo, đếm đủ hai nghìn tệ, thầmtính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/108086/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.