Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh
___________________________

Bạch Dật Thuỷ cảm thấy trong lòng giống như có ai đó đang cầm dao cắt từng nhát, từng nhát một. Hai tay buông xuống, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, vẻ mặt thất vọng cùng khổ sở.

Phượng Khuynh Ca không đám quay đầu, cô sợ hãi sẽ trông thấy vẻ mặt của anh mà mềm lòng. Mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, cô vốn không có lực khống chế, nhất cử nhất động của anh đều có lực ảnh hưởng tới quyết định của cô.

“Hắn có tốt với em không?” Tiếng nói của anh vẫn hiền lành ôn hoà như trước, nhưng trong lời nói mất mát vẫn rõ ràng truyền vào tai cô: “Anh chậm một bước có phải không?”

Không khí trong phòng ngưng kết thành băng, hai người không ai thèm nhắc lại, một người đứng nhìn ngoài cửa sổ, người còn lại đứng nhìn bóng lưng người kia. Quản gia mở cửa, nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, vừa lòng cười cười.

Vị thiếu gia này của bọn họ rất không hiểu cách lấy lòng con gái, nếu hắn không quan tâm đến, chỉ sợ mười năm nữa cậu ấy cũng không theo đuổi được người mình thích. Quả nhiên, bây giờ có tiến triển rồi!

Bất quá bọn họ đang làm cái gì vậy? Tại sao lại đứng ở chỗ đó hứng gió lạnh? Biểu tình của hai người cũng rất quái lạ, sao lại không phát triển giống như dự định của ông a?

“Ngại quá, Phượng tiểu thư. Cổ bảo cửa đã cũ quá rồi, chúng tôi phải tìm thợ mở khoá mới mở ra được, cô sẽ không để bụng chứ?” Quản gia ôn hoà nhìn Phượng Khuynh Ca.

Phượng Khuynh Ca quay đầu, ôn nhu nhìn lão quản gia. Cô không dám nhìn biểu tình của Bạch Dật Thuỷ, chỉ nói chuyện cùng lão quản gia: “Tôi không sao, cảm ơn bác đã chiêu đãi, tôi rất thích.”

“Vậy tối nay...” Lão quản gia còn chưa nói xong, Phượng Khuynh Ca đã đánh gãy lời ông nói.

“Bạch ca ca, em còn có việc phải về trước, hôm nay tới đây thôi được không? Đúng rồi, gần đây em cuộc sống một số việc cần xử lý, không có cách nào đến đây học vẽ.” Cô ép mình quay đầu nhìn Bạch Dật Thuỷ.

“Không sao đâu, em cứ giải quyết chuyện của mình, có thời gian rảnh hãy đến.” Bạch Dật Thuỷ miễn cưỡng nở một nụ cười.

Phượng Khuynh Ca vẫy tay với anh, xoay người rời khỏi Bạch bảo. Bạch Dật Thuỷ trên lầu đứng nhìn bóng lưng của cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Thiếu gia, cậu cùng Phượng tiểu thư làm sao vậy?” Lão quản gia cảm thấy bọn họ không thích hợp, lo lắng sợ mình khéo quá hoá vụng.

“Quản gia, ông đừng quản, tôi cùng cô ấy không có khả năng.” Bạch Dật Thuỷ đưa tay vuốt ve bạch hạc bay đến chỗ anh, nhẹ giọng nói: “Cô ấy có bạn trai.”

Bạch Dật Thuỷ cầm giá vẽ đi đến bên hồ, lão quản gia đau lòng nhìn bóng lưng cô tịch của anh dung nhập vào bầy bạch hạc. Ông lắc đầu thở dài: “Thiếu gia à, cậu là người, không phải hạc, cho dù hạc cũng không thể làm ấm giường, sinh đứa nhỏ cho cậu. Chỉ có cô gái kia mới làm tim cậu ấm áp, tại sao không cố gắng thêm chút nữa đã buông tay rồi? Nếu là Triết thiếu gia... Đúng rồi, phải tìm Triết thiếu gia nghĩ biện pháp.”

Phượng Khuynh Ca lái xe, nhớ tới biểu tình khổ sở của Bạch Dật Thuỷ lúc nãy, trong lòng vô cùng khó chịu. Bình tĩnh một chút đi! Phải thừa dịp trong khoảng thời gian này xử lý cái tên Phong Thất Hiên kia. Hừ! Đến lúc thu lưới rồi.

Ngày hôm nay cô vẫn tắt máy, bây giờ khởi động quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn.

Tuỳ tiện mở một tin nắn, trên đó viết: “Bảo bối, em không ngoan nha, cư nhiên chơi trò mất tích.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.