Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________

Phong Thất Hiên nôn đến yết hầu phát đau, hắn cố hết sức ngồi vững, trong lòng cảm thán đại nạn không chết a...!
Phượng Khuynh Ca híp mắt lại, chờ hắn hồi phục tinh thần.

Gió đêm thổi qua, Phong Thất Hiên toàn thân lạnh như băng, quần áo ướt đẫm dán vào người, quả thật so với không mặc quần áo càng thê thảm hơn. Phong Thất Hiên ôm chặt hai tay, đáng thương tích tích nhìn Phượng Khuynh Ca.

“Bảo bối, anh thiếu chút nữa đã chết, em sao có thể lãnh mạc như vậy?” Phong Thất Hiên trong lòng còn sợ hãi. Hắn cũng là phàm nhân, cũng lo lắng sống chết, vừa rồi thật đáng sợ.

Phượng Khuynh Ca nở nụ cười ôn hoà săn sóc, cô đưa tay kéo Phong Thất Hiên dậy, nhẹ giọng nói: “Anh bộ dáng thật là chật vật, em đưa anh đi thay quần áo.”

“Hô...Vẫn là bảo bối thương anh.” Phong Thất Hiên cuối cùng khôi phục một chút tinh thần, đã có tâm tình nói giỡn. Bất quá một màn vừa rồi cũng không phải không có ảnh hưởng, chân hắn bây giờ vẫn còn run đây.

Phong Thất Hiên đi phía sau Phượng Khuynh Ca cũng không có thấy động tác mân môi cùng ánh mắt mỉa mai của cô. Hắn lạnh đến sắp đông cứng, nhanh chóng đi theo Phượng Khuynh Ca vào biệt thự.

Vừa rồi chỗ hắn rơi xuống là bể bơi lộ thiên của Phượng gia, ở tầng cao nhất của biệt thự, bây giờ bọn họ đang đi xuống lầu.
Phượng Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh ở lầu ba, cô đưa Phong Thất Hiên vào phòng của hai người.

Phong Thất Hiên thấy đây là phòng của hai người bọn họ có chút kinh ngạc. Phượng Khuynh Ca vậy mà lại đưa hắn vào đây. Phượng Khuynh Ca tìm kiếm một chút, lấy ra một bộ quần áo bình thường Phượng Tử Thịnh không mặc đưa cho hắn.

Phong Thất Hiên vào phòng tắm tắm rửa, chờ hắn đi ra lại khôi phục bộ dáng Phong thị tổng tài cao cao tại thượng. Nguy hiểm vừa rồi chỉ khiến hắn thất thố trong chốc lát, đủ thấy tâm lý thừa nhận của hắn vô cùng mạnh.

“Bảo bối, so với anh tai tuấn tú của em, có phải anh cao hơn hắn một bậc không?” Phong Thất Hiên đứng trước cửa phòng tắm, tay trái vịn cửa, bày ra bộ dáng tiêu sái chuẩn soái ca.

“Anh rất muốn cùng anh hai tôi so sánh?” Phượng Khuynh Ca nhíu mày, khẽ nói: “Không cần gấp gáp, rất nhanh sẽ có cơ hội để anh so sánh có hơn anh ấy hay không?”

“Trên phương diện nào đó anh so với hắn càng mạnh hơn nha.” Phong Thất Hiên nhíu mày, lộ ra nụ cười xấu xa: “Bảo bối, em cho anh vào phòng, có phải định cùng với anh chỗ này một đêm phong lưu?”

Phong Thất Hiên ôm lấy thắt lưng Phượng Khuynh Ca, chôn mặt ở cổ cô, hướng đến vành tai tinh xảo phun ra nhiệt khí: “Anh đã chuẩn bị tốt rồi, tuỳ thời để em kiểm chứng. Có lẽ qua đêm nay, em sẽ đối với người anh trai vô vị kia mất hứng thú.”

Phượng Khuynh Ca thản nhiên nhìn hắn, nâng cằm hắn lên, nhẹ giọng nói: “Phải không? Bây giờ chúng ta liền chứng minh, thế nào?”

Trong mắt Phong Thất Hiên hiện lên thần sắc vui sướng. Bây giờ sao? Nha đầu này hôm nay sẽ cho hắn đi? Phong Thất Hiên khát vọng nhìn thân hình linh lung của Phượng Khuynh Ca, cơ hồ nuốt nước miếng.

Sưu! Sưu! Sưu... Một sợi dây thừng màu đỏ bay đến muốn trói Phong Thất Hiên lại.

Phong Thất Hiên lập tức đề phòng, nhanh chóng tránh cái dây kia đi. Nhưng mà sợi dây kia dường như có ý thức, hắn chạy vài chục bước vẫn cứ đuổi theo.

“Bảo bối, em làm cái gì vậy?”
Hắn nhớ rõ sợi dây này, cũng biết nó rất lợi hại. Cho tới bây giờ hắn mới nhận ra ánh mắt Phượng Khuynh Ca vô cùng lạnh lẽo, dường như biến thành một người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.