Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh
___________________________

Phong Thất Hiên rùng mình. Loại trạng thái này còn có thể kéo dài bao lâu. Khẳng định sẽ bị hư nha! Nha đầu này thật là "ngoan"*, uổng công trước kia hắn còn xem cô là một con dê ngoan hiền.

*Ngoan: ngoan độc chứ hông phải ngoan ngoãn đâu.

Kỳ thực từ lần đầu tiên gặp mặt, mỗi lần giao chiến người bị vây ở thế hạ phong đều là hắn, cố tình hắn lại yêu chết cái cá tính này của cô. Nếu không phải vì anh trai, hắn sẽ không cùng cô đối nghịch.

Nếu mọi chuyện đã lộ ra, hắn cũng không muốn giấu diếm. Gần đây giống như nổi điên mà nghĩ dến cô, ngẫu nhiên mơ thấy cô cùng Phượng Tử Thịnh trên ban công làm chuyện đó, tiếp theo Phượng Tử Thịnh lại biến thành hắn, khiến hắn mỗi ngày thức dậy đều ướt cả chăn.

Nay mĩ vị ở phía trước, hắn hận không thể ngay lập tức đi qua đem cô ăn đến xương cốt cũng không còn.

Ngô! Không được nghĩ nữa. Tiểu Thất Hiên vốn không thành thật, nay lại nghĩ cái này đến cái khác, ngay cả máu mũi cũng chảy ra rồi.

"Bảo bối, em rốt cuộc muốn như thế nào mới tha thứ cho anh?" Phong Thất Hiên uỷ khuất nhìn cô, đôi mắt đào hoa lấp lánh tia mị hoặc, bộ dáng thật là câu nhân.

Cởi quần áo, lộ ra cơ ngực cường tráng. Thân hình tam giác ngược hoàn mỹ, cùng với đường cong như đao khắc không chỗ nào là không mê người. Thân thể tràn ngập dục vọng phiếm đỏ, một lượng lớn mồ hôi chảy xuôi xuống.

Tiểu Thất Hiên để ở thắt lưng Phượng Khuynh Ca, khiến cô khó chịu. Cô cầm lên, để trong tay tinh tế thưởng thức, giống như chiếm được món đồ chơi mới thú vị, dùng ánh tò mò quan sát.

"Ừm...Thật thoải mái..." Phong Thất Hiên quay quay thắt lưng, giữ chặt tay Phượng Khuynh Ca, để cô càng trượt nhanh hơn. Động tác của cô quá chậm, hắn còn chưa đủ, muốn nhanh hơn.

"Muốn tôi tha thứ cho anh?"Phượng Khuynh Ca nắm tiểu Thất Hiên trong tay, dùng sức nhéo một cái, Phong Thất Hiên ăn đau, vẻ mặt thống khổ.

"Chỉ cần em nguôi giận, muốn trừng phạt như thế nào cũng được?"

Chẳng lẽ còn loại trừng phạt nào so với bây giờ thống khổ hơn sao? Tiểu yêu tinh chết tiệt, chỉ cần để hắn chạm vào cô, muốn hắn làm thế nào đều được.

"Đây là chính miệng anh nói, em không có ép anh nha!" Phượng Khuynh Ca nháy mắt mấy cái, lôi kéo tay Phong Thất Hiên đi đến bên cạnh ngăn kéo trên một cái tủ gần đó. Ở đó chứa vô số dụng cụ to to nhỏ nhỏ, Phong Thất Hiên nhìn liền hoàn toàn ngây dại.

"Đây là cái gì? Không, không, không.... Tiểu bảo bối, chúng ta đổi trò khác chơi, để anh vài ngày không xuống giường cũng được, còn tốt hơn cái này." Phong Thất Hiên ôm Phượng Khuynh Ca lấy lòng.

"Em không biết. Anh muốn đổi ý sao? Không muốn chơi với em?" Phượng Khuynh Ca cầm một cây gậy bằng ngọc, khoa tay múa chân ở cúc hoa của Phong Thất Hiên.

Cúc hoa Phong Thất Hiên căng thẳng, vật cứng nóng rực dường như được rót một thùng nước lạnh, thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn nhắm mắt lại, ưỡn ngực với Phượng Khuynh Ca: "Nếu em có thể cứu anh trai anh, anh tuỳ tiện em xử lý. Em muốn...chơi như thế nào cũng được."

Phượng Khuynh Ca vừa lòng nở nụ cười. Cô vẫn chờ những lời này của hắn.

Tuỳ tiện mà chơi?

Cô sẽ để hắn đời này cũng không quên được tối hôm nay. Còn anh trai hắn, vì phá hư quan hệ hợp tác giữa hắn và Tư Mã Xuyến---cô sẽ cứu. Bất quá đâu thể dễ dàng đồng ý như vậy, nếu không làm sao cô có thể tiêu giận đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.