Phong Thất Hiên nghĩ ra chủ ý, trong tay bắt đầu có hạnh kiểm xấu đối với Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca không có tâm tư bồi Phong Thất Hiên ở trong này nháo. Cô đã đem người hầu toàn bộ điều ra khỏi biệt thự, Phượng Tử Thịnh nếu không thấy cô sẽ nghĩ đến xảy ra chuyện gì, cô phải mau mau chạy về.
Chụp tay Phong Thất Hiên, xoay người xuống giường, một bên mặc quần áo một bên nói: "Anh bây giờ ở chỗ này, em cho anh một cơ hội nữa. Nếu anh làm cho em nguôi giận, tam tha cho anh."
Phong Thất Hiên muốn dùng tay rút gậy sắt ở phía sau ra, nhưng thứ kia lại không chịu nghe lời hắn sai khiến. Hắn bất đắc dĩ ôm lấy thắt lưng Phượng Khuynh Ca, nói: "Bảo bối, giúp anh lấy ra được không?"
Phượng Khuynh Ca le lưỡi, điểm trán hắn một chút, khẽ cười nói: "Không được nga! Em còn chưa nguôi giận đâu, trước làm cho nó bất động, còn khi nào thì lấy ra, phải xem biểu hiện của anh rồi."
Phượng Khuynh Ca vừa dứt lời, gậy sắt phía sau cũng không động nữa. Nhưng mà nơi đó vẫn bị lấp đầy, cảm giác vô cùng kỳ quái, hắn ai oán nhìn cô, một ngụm cắn lê môi anh đào: "Chỉ cần em nguôi giận, muốn anh làm cái gì cũng được. Đừng nói là một cây gậy sắt, cho dù ép buộc nhiều hơn anh cũng nguyện ý. Ai bảo tim anh đã bị em bắt làm tù binh rồi?"
Phượng Khuynh Ca rời khỏi không gian, trở lại vị trí vừa rồi. Phượng Tử Thịnh đang ở trong phòng tắm tắm rửa, cho nên không nhìn thấy cô từ trống rỗng xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh đi thay một bộ quần áo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]