Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh
_______________________________

Phong Thất Hiên ghé vào trên người Phượng Khuynh Ca há miệng thở dốc, mồ hôi trên trán hắn từng giọt, từng giọt rơi xuống ướt cả mặt cô. Tiểu huyệt co rút lần nữa, khiến gậy sắt Phong Thất Hiên vừa phát tiết nhanh chóng cứng lên.

Phượng Khuynh Ca nhớ tới Phượng Tử Thịnh lúc này đã vào phòng. Vốn định hôm nay sẽ hảo hảo mà thu thập Phong Thất Hiên một chút, hiện tại xem ra không có cách nào. Cô lộ ra nụ cười xấu xa, vỗ vỗ hai má hắn: "Tiêu nô, còn không đứng dậy?"

Phong Thất Hiên uỷ khuất nhìn cô. Hắn cũng nghe thấy âm thanh Phượng Tử Thịnh, biết bữa đại tiệc tối nay ăn bất thành rồi.

Hắn không muốn ra, vừa rồi thật tuyệt vời, hắn còn muốn hưởng thụ một chút. Tuy rằng nửa đoạn trước có chút thống khổ, nhưng là phía sau cũng thật tiêu hồn.

Ừm...làm thế nào giữ lại cô đây?

Phong Thất Hiên nghĩ ra chủ ý, trong tay bắt đầu có hạnh kiểm xấu đối với Phượng Khuynh Ca.

Phượng Khuynh Ca không có tâm tư bồi Phong Thất Hiên ở trong này nháo. Cô đã đem người hầu toàn bộ điều ra khỏi biệt thự, Phượng Tử Thịnh nếu không thấy cô sẽ nghĩ đến xảy ra chuyện gì, cô phải mau mau chạy về.

Chụp tay Phong Thất Hiên, xoay người xuống giường, một bên mặc quần áo một bên nói: "Anh bây giờ ở chỗ này, em cho anh một cơ hội nữa. Nếu anh làm cho em nguôi giận, tam tha cho anh."

Phong Thất Hiên muốn dùng tay rút gậy sắt ở phía sau ra, nhưng thứ kia lại không chịu nghe lời hắn sai khiến. Hắn bất đắc dĩ ôm lấy thắt lưng Phượng Khuynh Ca, nói: "Bảo bối, giúp anh lấy ra được không?"

Phượng Khuynh Ca le lưỡi, điểm trán hắn một chút, khẽ cười nói: "Không được nga! Em còn chưa nguôi giận đâu, trước làm cho nó bất động, còn khi nào thì lấy ra, phải xem biểu hiện của anh rồi."

Phượng Khuynh Ca vừa dứt lời, gậy sắt phía sau cũng không động nữa. Nhưng mà nơi đó vẫn bị lấp đầy, cảm giác vô cùng kỳ quái, hắn ai oán nhìn cô, một ngụm cắn lê môi anh đào: "Chỉ cần em nguôi giận, muốn anh làm cái gì cũng được. Đừng nói là một cây gậy sắt, cho dù ép buộc nhiều hơn anh cũng nguyện ý. Ai bảo tim anh đã bị em bắt làm tù binh rồi?"

"Miệng lưỡi trơn tru." Phượng Khuynh Ca hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt Phong Thất Hiên biến mất.

Phong Thất Hiên ngơ ngác nhìn chỗ Phượng Khuynh Ca rời đi, dùng chân dẫm dẫm lên sàn, vẻ mặt mờ mịt.

"Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Bảo bối là loại người gì đây?"

Phong Thất Hiên phát hiện sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh, hắn đánh giá bốn phía, phát hiện vách tường đều treo đầy tranh chữ lỗi thời, mà tranh vẽ thì toàn là cảnh nam nữ hoan ái. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, như thế nào lại thấy như những nam nữ này đang hoạt động?

Hắn vỗ vỗ trán, thở dài một hơi: "Khẳng định là rất mệt mỏi, đầu óc mới xuất hiện ảo giác."

Phượng Khuynh Ca rời khỏi không gian, trở lại vị trí vừa rồi. Phượng Tử Thịnh đang ở trong phòng tắm tắm rửa, cho nên không nhìn thấy cô từ trống rỗng xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy nhanh đi thay một bộ quần áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.