Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh

__________________________________

“Ầm...ầm...” Không gian lay động kịch liệt, còn phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

“Sao lại thế này.” Loại trạng thái này giằng co hơn mười giây, không quá lâu liền dừng lại.

Nghe thấy Mạnh Lâm Phong hỏi, Phượng Khuynh Ca cũng không đáp, bởi cô cũng không rõ đây là có chuyện gì.

Bước vào toà thành, bên ngoài vẫn không có gì biến hoá, hết thảy dều rât tốt. Trừ bỏ...

Phượng Khuynh Ca nhìn ma tĩnh cuồn cuộn nước, cô vội vàng chạy đi qua. Vừa chạy được vài bước liền nhớ tới đây là địa bàn của cô, chỉ cần cô muốn đồ vật xuất hiện chỗ nào nó liền xuất hiện chỗ đó, hoàn toàn không cần cô làm chyuện phí sức như vậy.

Đến bên cạnh miệng giếng, Phượng Khuynh Ca không chớp mắt nhìn xuống dưới.
“Phanh!” Một đạo bóng đen từ trong giếng bắn lên, cô lập tức thi triển ma lực quấn lấy nó.
“Đó là cái gì?” Lam Kiếm Tà đối với không gian sinh ra hứng thú thật lớn, hắn chăm chú nhìn vào bóng đen giữa không trung.

Phượng Khuynh Ca hít sâu một hơi, chậm rãi đem bóng đen đặt xuống

Cho đến khi cô nhìn thấy rõ hình dạng của bóng đen, nhịp tim đập kịch liệt rốt cuộc cũng có thể bình phục lại, vui sướng ôm ấy anh.

“Anh hai...anh hai, anh cuối cùng cũng về rồi.’’ Phượng Khuynh Ca vội vàng ôm lấy Phượng Tử Thịnh nằm trong đám sương mù màu đen.

“Cậu ấy thế nào rồi?” Mạnh Lâm Phong lên tiếng hỏi.

“Lần trước ngâm ở trong này chữa thương, bị ma tĩnh nuốt vào. Hiện tại khí sắc cũng không tệ, chắc đã không có việc gì.” Phượng Khuynh Ca nói.

Phượng Tử Thịnh ngủ thật sâu, hô hấp đều đều giống như một mỹ nam đang chờ đợi một nàng công chúa hôn tỉnh lại.

Phượng Khuynh Ca ngồi xổm xuống, nâng anh dậy, ôn nhu từng chút một hôn lên gương mặt tuấn tú của anh.

Mấy người đàn ông khác ê ẩm, hâm mộ Phượng Tử Thịnh có thể có được tình cảm chấp nhất của Phượng Khuynh Ca.

Nếu nói Bạch Dật Thuỷ là mảnh trời thuần khiết trong lòng Phượng Khuynh Ca, như vậy Phượng Tử Thịnh là chấp niệm mê luyến một đời của cô.

Nếu như thật sự để cô lựa chọn một người giữa bọn họ, cô chắc chắn sẽ không do dự chọn Phượng Tử Thịnh ngay.

“Nghĩ kỹ chưa, chúng tôi nhất định sẽ cùng Tiểu Ca song tu, bây giờ chỉ còn cậu.” Phong Thất Hiên nhìn Bạch Dật Thuỷ cười nói.

Bạch Dật Thuỷ mang vẻ mặt rối rắm. Anh thích Phượng Khuynh Ca, nhưng tư tưởng truyền thống lại khiến anh không thể nào chấp nhận được chuyện hoang đường như vậy.

“Nữ nhân, chúng ta bây giờ liền song tu đi!” Lam Kiếm Tà vô cùng khẩn cấp muốn biết uy lực của song tu là như thế nào.

Phượng Khuynh Ca tức giận liếc hắn một cái: “Tôi không có tâm tình.”

“Có phải chỉ cần tiểu tử này tỉnh em liền có tâm tình? Như vậy sao? Vậy bây giờ anh sẽ cứu hắn tỉnh ngay.” Lam Kiếm Tà không có hảo ý chụp Phượng Tử Thịnh.

Phượng Khuynh Ca tức giận ngăn cản hắn, cô thi triển ma lực khiến cho toàn bộ công kích bằng nội công của Lam Kiếm Tà hoàn toàn biến mất.

“Thật lợi hại!” Hai mắt Lam Kiếm Tà sáng lên, càng muốn nhanh chóng bắt đầu song tu.

Hắn nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh, một tay nâng anh lên, một tay lại lôi kéo Phượng Khuynh Ca đi vào toà thành.

___________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.