Thế nào là sợ hãi chân chính? Đó là cả người cứng đời như một khúc gỗ. Giống như hiện tại.
Thời An sợ cực kỳ, cậu muốn kêu cứu nhưng khớp hàm cứng ngắc không thể mở miệng.
Khí tức lạnh băng kia không chịu ở yên, hết xoa nắn eo lại sờ đủ chỗ, cả cơ thể Thời An điều phủ lên hơi lạnh của đối phương. Áo của Thời An cuốn lên, toàn bộ eo bụng điều lộ ra trong không khí.
Thời An muốn mở miệng. Cậu muốn nói "Lạnh muốn chết rồi, có thể đừng sờ không?"
Hơi lạnh sau gáy hướng mặt cậu đi lên, khí lạnh dừng ngay môi cậu, mơn trớn đôi môi mềm. Thời An cắn chặt mô dưới, cậu cảm thấy cằm mình bị ghì chặt, khớp hàm tách ra, "quỷ" kia công lược thành công.
"Ưm..." Khí lạnh tiến vào trong khoang miệng ấm áp làm cho Thời An sợ đến chết lặng đồng thời trong lòng cũng nghênh đón một tia thoải mái, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Lệ quỷ hút đi tinh khí người sống, hoá ra hút bằng cách này. Cậu sẽ bị lệ quỷ hút khô tinh khí, sau đó nghoẻo hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi của mình.
Nhưng mà kết quả trong tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm.
Cảm xúc lạnh lẽo không hề tiến vào cơ thể mà là dừng nơi môi lưỡi dây dưa, cực kỳ bá đạo. Thời An bị hôn đến đơ, đợi khí lạnh tách ra kéo theo đó là vệt nước lấp lánh trượt từ khóe môi Thời An kéo dài xuống cằm.
Con quỷ này không phải giết chết cậu mà là chơi chết cậu đúng không?
Thời An ý thức được tính nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-nhan-me-xuyen-thanh-phao-hoi-linh-di-van/226785/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.