Thi thể, vô tận thi thể...
Rút thanh katana từ trong đầu một con Licker ra, thiếu niên hơi thở ra, thu liễm sát khí quanh người, khôi phục lại lười biếng bộ dáng, sau đó nhặt từ dưới đất lên bị đánh rơi máy liên lạc.
" Quảng Châu khu vực đã dọn sạch sẽ, tiếp theo là nơi nào?" Âm thanh lười biếng, nhưng trong khẩu khí lại nghe có chút.... hưng phấn?
Vài tiếng lạch cạch, rè rè qua đi, bên kia truyền tới có chút lãnh đạm giọng nữ.
" Quân đội sáng ngày mai mới có thể đến, trang bị mới của ngươi ở đó, cho nên tạm thời đứng yên ở đó."
" Tốt, Âm Âm ngươi vẫn thiếu sức sống như thế đâu ~~~ " Khoé miệng cậu hơi gợi lên một cái nho nhỏ độ cung, thanh âm cũng mang theo một chút hài hước.
" Ân ~ Tiểu Âm vẫn luôn luôn như vậy a, nhưng mà Tomie đối với "dọn rác" công tác cũng càng quen thuộc, tốc độ công tác cũng càng lúc càng nhanh, quân đội chưa kịp tới ngươi đã kết thúc rồi đâu." Một cái giọng nam khác có kỳ quái ngữ điệu nói chen vào.
" Đương nhiên, bổn đại gia chính là thiên tài đâu ~ " Bello nhàn nhạt nói, rõ ràng là vô cùng tự phụ lời nói nhưng bị cậu nói ra lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
" Tomie thật đúng là không khiêm tốn đâu." Giọng nam bên kia tựa hồ có chút thất vọng, có vẻ còn muốn nói cái gì nhưng đã bị giọng nữ đầu tiên đánh gãy.
" Nhiều khu vực zombie đã dọn dẹp xong rồi, số còn dư hoàn toàn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-nhan-me-choi-cong-luoc/67958/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.