Chương trước
Chương sau
Cách làm của Tần Vũ đương nhiên vấp phải sự chỉ trích không nhỏ từ đám tu sĩ chính phái nhất là đám tu sĩ tán tu không có thế lực chống lưng.
Tuy nhiên vốn dĩ góc nhìn của bọn họ đã khác nhau từ đầu, Tần Vũ hắn cũng không muốn giải thích dài dòng, ở chỗ này hết thảy đều dùng thực lực nói chuyện, không phải là chỗ để khua môi múa mép.
Hơn nữa, xưa giờ hắn đều như vậy đã không làm thì thôi, một khi làm là kinh thiên động địa, chỉ cần đối nghịch với hắn tất giết không tha.
Còn hiệu quả thì hầu hết ai cũng thấy rõ tu sĩ đối với Dị Giáo tuyệt nhiên dè dặt hơn hẳn, đến nhắc cũng không dám nhắc đến nhất là những nơi được đại thế gia bảo hộ và quản lý.
Nói đi cũng nói lại, cũng may trước giờ những khu vực gần Trung Châu thành nằm dưới sự quản lý của đại thế gia Nhân Tộc Vực đều phát triển rất trù phú, người người ấm no không lo sinh kế hàng ngày.
Cho nên đám Dị Giáo cũng chỉ có thể ra tay ở những vùng rìa Nhân Tộc Vực, lợi dụng tâm lý bất mãn với thiên ý nhân sinh đẩy hết mọi chuyện lên đầu đại thế gia mà kích động tạo phản.
Đổi lại nếu như thực hiện ở những vùng phụ cận Trung Châu thành, tất sẽ trở thành trò cười, thậm chí có thể bị chúng tu sĩ xa lánh.
- Thiên hạ vạn vật vi sô cẩu!
Một lão giả thở dài nhìn thảm cảnh ở Cổ Lân thành, chỉ thấy lão khẽ động liền biến mất tại chỗ dường như tiêu thất giữa thiên địa vậy.
...
Ở đâu đó trên Thiên Huyền Đại Lục, bên trong một tòa tháp cao ngút trời, có mấy nam tử trung niên ngồi nghị sự với nhau.
- Bây giờ tu sĩ ở nơi này đều đang khiếp sợ hung danh của tên Tần Vũ mà e dè với chúng ta, cho nên ta muốn đưa ra kế hoạch Tế Thiên, lấy đầu của hắn lập đại lễ Tế Thiên thôi động khí phách của tu sĩ nơi đây lần nữa tạo phản.
- Ta cũng đồng ý với kế hoạch này!
- Hừ, chúng ta phải dạy cho đám thế gia ở đây biết thế nào mới gọi là thực lực cường đại.
Dị Giáo bọn chúng thông qua truyền tống trận đến đây mang theo không ít cao thủ, có cả cao thủ Địa Tiên cảnh giới, cho nên đối với các thế lực ở chỗ này vẫn rất là xem thường.
Bọn họ chân chính kiêng kỵ chỉ có mỗi Triệu tiên gia tộc mà thôi, nhưng đám người đó chưa có xuất đầu lộ diện nên bọn họ cũng không kiêng dè gì, lấn át được lúc nào hay lúc đó.
...
Tần Vũ nhíu mày hỏi lại đám thủ hạ bên dưới:
- Vẫn chưa tra ra?
Giọng hắn có chút tức giận, làm cho cao thủ Thiên cấp Ám Dạ Hành có chút lo lắng, Tần Vũ bây giờ đã khác xưa uy vọng của hắn ở Tần thế gia cực lớn.
Mà chính yếu là thực lực hắn bây giờ đã siêu việt bọn họ, ước chừng một mình hắn cũng đủ đồ sát một trận Ám Dạ Hành tổ chức, mà quan trọng nhất là sau lưng hắn còn có Bách Quỷ Binh Đoàn và Bách Quỷ Quân Doanh.
- Thưa thiếu chủ, vẫn chưa có manh mối, dường như bọn chúng dùng bí thuật độn địa để trở về tổng bộ!
Tần Vũ thở ra một hơi trầm ngâm một lát thì hắn nói:
- Được rồi, cứ tiếp tục theo dõi bọn chúng hơn nữa liên tục cung cấp tình báo cho bên quân doanh để bọn họ càn quét đám lâu la của bọn chúng!
- Vâng thưa thiếu chủ!
Tên cao thủ Ám Dạ Hành nhanh chóng lui ra ngoài, lưng áo hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, cái uy của Tần Vũ càng ngày càng lớn, hắn không còn là một vị thiếu chủ trẻ tuổi cần bọn họ bảo bọc nữa, mà bây giờ đã chân chính là chủ nhân đời kế tiếp của bọn họ.
Mặt khác phong cách hành sự của Tần Vũ cũng rất sát phạt quyết đoán nên bọn họ cũng không dám khinh nhờn, một lời của hắn nói ra liền nặng tựa thái sơn, nhất ngôn cửu đỉnh, nói chém liền chém.
Tần Nhược Tuyết đi đến sau lưng Tần Vũ nhẹ nhàng đấm vai cho hắn rồi day day hai bên thái dương để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chàng đừng cố quá sức, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!
- Ừm, ta biết rồi!
Tần Vũ xem qua đống ngọc giản trên bàn một lượt, hắn nhíu mày xem xét kỹ lại một cái ngọc giản màu cam.
"Phía cực Đông xuất hiện cao thủ không rõ lai lịch!"
"Chẳng lẽ là lão đầu ẩn thế, cũng có thể là người của đám Dị Giáo" Tần Vũ nghĩ nghĩ rồi hạ bút ghi.
"Theo dõi hành tung sát sao!"
Năm ngày sau, ở một khu rừng phía đông, một lão giả đứng ở trên cao tỏa ra khí thế phô thiên cái địa, uy áp của lão ép cho cao thủ Thiên cấp Ám Dạ Hành quỳ rạp trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.
Lão hừ lạnh nói:
- Nói với tiểu tử Tần Vũ nếu còn bám theo ta, đừng trách lão phu hủy diệt Tần thế gia!
Tên sát thủ Thiên cấp Ám Dạ Hành mồ hôi như tắm, vội vàng mở miệng đáp lời lão.
- Vâng thưa lão tiền bối!
Dứt lời lão liền biến mất trong hư không.
Khó khăn lắm bọn họ mới có thể truy tung lão, ấy vậy mà liền bị lão tóm lấy trực tiếp uy hiếp chấn nhiếp.
Một lời này của lão nhanh chóng truyền về đến chỗ Tần Vũ, đọc xong sự vụ ghi trong ngọc giản Tần Vũ thở dài một hơi, cũng may đối phương không có ác ý với hắn, ít nhất không phải là đám Dị Giáo.
Sở dĩ hắn đoán như vậy là bởi vì lão chỉ cảnh cáo mà không ra tay giết người, nếu là đám Dị Giáo chắc chắn sẽ ra tay chặt đầu kẻ bám đuôi đáp trả lại hành động của Tần Vũ ở Cổ Lân thành.
"Tạm thời dừng lại!"
Tần Vũ ghi bốn chữ ngắn gọn trên ngọc giản.
Đột nhiên trên bầu trời Trung Châu thành xuất hiện một lão giả thần bí, lão vận khí nói lớn:
- Tiểu tử Tần Vũ, ta có việc cần gặp ngươi!
Lời của lão ầm ầm chấn động, làm khí huyết tu sĩ ở bên dưới nhộn nhạo một hồi, một số kẻ định lực yếu thậm chí thổ huyết liền mấy cái.
Tần Vũ vẻ mặt ung dung bình thản, đạp lên hư không đến trước mặt lão.
- Vãn bối bái kiến tiền bối!
- Miễn lễ nghi rườm rà, ta có việc cần ngươi trợ giúp, theo lão phu bảy ngày, ta bảo hộ ngươi một năm tiếp theo!
- Vãn bối nguyện nghe theo sắp xếp của tiền bối, nhưng vãn bối cần chút thời gian chuẩn bị!
- Một ngày!
Lão cộc cằn nói, rồi lão thong dong hạ xuống đại sảnh Tần thế gia ung dung đi vào.
Đây chính là phong phạm của cao thủ, ai dám chọc vào lão đâu chứ.
Lão đưa mắt nhìn về phía biệt viện của Tần Vũ thăm dò, đột nhiên lão ho ra một búng máu, kinh hãi lùi lại mấy bước, lão chắp tay nói lớn:
- Vãn bối nếu có mạo phạm xin tiền bối bỏ qua cho!
Đối phương chỉ đánh bạt thần thức của lão trở lại vậy mà đã làm lão ngộ thương, đây là sức mạnh bậc nào a!
Mồ hôi lão chảy ròng ròng, ở biệt viện của Tần Vũ ẩn giấu một vị tuyệt đại cao thủ đến cả lão cũng không thể chọc vào, vậy mà lúc nãy lão còn nghênh ngang đến vậy.
Đột nhiên lão thu liễm hơn rất nhiều khí độ cũng nhã nhặn hơn.
Tần Vũ cười lạnh, biệt viện của hắn là nơi cư ngụ của Liễu Thần, cho dù lão có mạnh đến đâu cũng không thể chọc vào nàng a!
Tần Vũ vội vội vàng vàng đứng trước mặt lão nói:
- Tiền bối ngài cứ thoải mái như ở nhà là được, trên dưới Tần thế gia nguyện nghe ngài sai bảo!
Lão liền đáp lời:
- A, tiểu hữu, đừng khách sáo, ta tự mình có thể lo liệu!
Tần Vũ cười hắc hắc đắc ý trong lòng, bây giờ đã lên tới "tiểu hữu" rồi a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.