Chương trước
Chương sau
Sau khi giải quyết xong chuyện ở tông môn, Tần Vũ lập tức trở về gia tộc ở Trung Châu thành, mấy ngày trước, Tần thế gia lão tổ đã ra lệnh triệu tập con cháu trực hệ lập tức trở về, nên hắn cũng không dám chậm trễ.
Xét cho cùng, lần này tuy Tần thế gia tổn thất gần ba thành nhân mã, nhưng đổi lại những người sống sót, tu vi bạo tăng, thực lực cũng tin tiến một mảng lớn, kết quả này đã vượt qua kỳ vọng của lão tổ Tần thế gia.
Phải biết rằng, ngay cả thượng cổ tông môn cũng tổn thất gần bốn thành đệ tử, tứ đại thế gia còn lại ở Trung Châu thành tổn thất không dưới bốn thành.
Hơn nữa, số lượng bảo vật, đan dược, linh thảo mà Tần thế gia thu gom được ở trong Thông Thiên Địa Cung cũng ngang với Tần thế gia tích lũy gần năm mươi năm.
Bởi vậy, đối với tán tu đệ tử thượng cổ tông môn mà nói, chuyến đi này, xác thực là thiên đại cơ duyên, ngoài khoản phải cống nạp lên tông môn, phần cất riêng còn lại, đủ cho họ chống đỡ tu luyện đến Đại Thừa cảnh giới.
Tần thế gia lão tổ, nhìn báo cáo ghi chép trong ngọc giản vô cùng hài lòng, lão đặt cái ngọc giản lục sắc xuống bàn trà, giọng tán thưởng nói lớn:
- Hảo, lần này Tần Vũ đã lập công lớn, ta quyết định cho phép Tần Vũ giữ lại hai thành thu hoạch làm phần thưởng, còn lại sung vào gia tộc!
Tần Vũ vội vàng đứng dậy, khom người cung kính nói:
- Tạ lão tổ ban thưởng!
Lão gật đầu, khẽ xua tay cho hắn lui về chỗ, rồi sắc mặt lão trịnh trọng nói:
- Hẳn các ngươi cũng đã minh bạch chuyện Hắc Ám Trường Dạ đang tới gần?
Các vị trưởng lão cùng con cháu trực hệ nhẹ gật đầu, đáp lời lão:
- Vâng thưa lão tổ!
Lão cất giọng trầm ấm nói tiếp:
- Lần này Hắc Ám Trường Dạ xâm lấn có chút bất thường, tốc độ nhanh hơn mọi khi, chính vì vậy, trong thời gian tới, các ngươi phải mau chóng chuyển tài nguyên tích lũy về đại khố trong bí cảnh của Tần thế gia.
Tần Ngạo Thiên, phụ thân Tần Vũ đứng dậy, chắp tay hướng lão tổ Tần thế gia nói:
- Lão tổ, chúng ta có cần khởi động lại trận pháp bảo vệ tổ trạch hay không?
Lão tổ Tần thế gia thở dài rồi chậm rãi nói:
- Có lẽ là phải như vậy, tuy có hơi tốn kém, nhưng chúng ta phải đề phòng bất trắc, chuyện này là do đích thân lão Thái bà cảnh báo.
Lời lão vừa nói ra, làm cho bên dưới xôn xao to nhỏ một mảnh, chuyện này bọn họ cũng đã có nghe qua, nhưng là thông tin mập mờ mà thôi, nhưng nếu từ chính miệng lão Thái bà nói ra, chắc hẳn chuyện này không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Tần Vũ khẽ nhìn sang mẫu thân hắn, người đang ngồi ở phía trên, bên cạnh phụ thân, chỉ thấy mẫu thân hắn khẽ lắc đầu, ý của nàng đã rõ, là chính nàng và gia tộc nàng cũng chưa tra ra nguyên nhân của sự việc này.
Tần Vũ khẽ nhíu mày suy nghĩ, không lẽ việc hắn làm ngày trước có ảnh hưởng đến chuyện này, nếu như vậy, hắn cần phải quay lại nơi đó sớm hơn dự định một chuyến.
Tần Ngạo Thiên lập tức khom người nhận mệnh:
- Vâng thưa lão tổ, con sẽ cho người lập tức chuẩn bị vật phẩm cần thiết và mời các vị đại sư về trấn thủ trận pháp ở tổ trạch.
Lão tổ Tần thế gia gật đầu, đoạn nhìn sang Tần Vũ, lão nói:
- Chuyện phía Bắc, tạm thời nên dừng lại, lúc này gia tộc nên tập trung binh lực lại một chỗ, bảo toàn lực lượng tránh những hy sinh không cần thiết.
Tần Vũ hiểu ý lão, lập tức đứng dậy, khom người nói:
- Vâng thưa lão tổ, tiểu chất sẽ lập tức ra lệnh cho nhân thủ ở phía Bắc tạm thời án binh bất động, chờ ngày tái khởi Bắc Phạt.
Lão gật đầu, ánh mắt yêu thích nhìn Tần Vũ, lão lại nói:
- Ài,phía nhất mạch Đại trưởng lão, dẫu sao cũng là con cháu Tần thế gia, ta định phái một đội nhân mã, hộ tống bọn họ đến một thành trì có Thần tượng trấn thủ, đảm bảo an toàn cho bọn họ, các ngươi có ý kiến gì không?
Mọi người bên dưới lập tức dứng dậy, đồng thanh nói lớn:
- Tạ lão tổ khoan dung!
Lão làm như vậy, là để răn dạy bên dưới, đã là đồng tộc hoạn nạn không được phép bỏ mặc nhau, lão hy vọng mọi người ở trong đại sảnh ngày hôm nay, hiểu được ý tứ của lão, và hơn hết là làm được điều này.
Tần Vũ ánh mắt suy tư, nhìn thân ảnh của lão trên đại ỷ, trong lòng có chút cảm khái, quả nhiên, hổ dữ không ăn thịt con.
Hắc Ám Trường Dạ từ lúc bắt đầu đến nay tính ra cũng đã hơn năm mươi năm thời gian, chỉ cách mấy năm nữa là sẽ lan đến Trung Châu Thành, Đông Vực, hơn nữa, tình thế bây giờ cấp bách, nên mới có cuộc triệu tập ngày hôm nay.
Vốn dĩ nếu lão tổ Tần thế gia không triệu tập, Tần Vũ cũng sẽ gặp lão để thúc đẩy chuyện này, nhưng vẫn là hắn lo hão, cao thủ như lão, đã tính đến một bước này trước hắn, dẫu sao cũng là một tay lão gầy dựng nên Tần thế gia bây giờ, lý nào chuyện này lão lại xem nhẹ được.
Tần Vũ khẽ nhịp ngón tay trên bàn, một hắc y phụ nhân xuất hiện, nàng là Lý Nguyệt Nga, người mà Tần Vũ cứu lúc trước, giờ đây đã hoàn thành huấn luyện, trở thành một trong những Ám Dạ Hành đầu tiên cho chính Tần Vũ hắn thu phục.
Nàng khẽ cuối đầu, đưa ngọc giản đến trước mặt hắn, đôi mắt nàng nhìn vào nam tử trước mặt, trong lòng gợn từng cơn sóng nhỏ, người này, quả thật có chút mị lực.
Nàng khẽ cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa, đứng lặng yên ở một góc, hơi thở nàng càng lúc càng thấp, từ từ hòa mình vào bóng tối.
Tần Vũ khẽ đề bút lên ngọc giản.
“Sát!”
Rồi đưa cho nàng, hắn nói:
- Càng nhanh, càng tốt!
Lý Nguyệt Nga nhận lệnh, lập tức di chuyển thật nhanh, lúc đi ngang qua sân tập võ, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Tà, nàng cắn chặt răng, tiềm hành rời đi.
Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phía bờ tường, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Mẫu thân, hiện tại con sống rất tốt! Người và phụ thân đừng lo lắng cho con!
Hắn buông thõng quyền, ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn lên trời, con cáo nhỏ, lập tức nhảy vào lòng hắn, dường như nó cũng cảm nhận được nỗi buồn của Mạc Tà.

Ở trong một sơn cốc nhỏ, Khương Duy Ninh đôi mắt hung ác, luyện hóa huyết nhục của người phụ nữ trước mặt, cái thai trong bụng của nàng, cũng bị hắn hút cạn.
Hắn dùng thần thức nhìn vào nội thể, ngửa mặt lên trời cười lớn một tràng.
- Ha ha … ngày ta trở về không còn xa ha ha …

Lúc này trên đỉnh của Nội Vụ Chấp Sự Phong, tiếng chuông vang lên liên tục làm cho tất cả các đệ tử trong sơn môn bị kinh động, bọn họ nhao nhao tụ tập về dưới chân núi, nghe đệ tử chấp sự phong phổ biến sự vụ.
Đội trưởng đội chấp sự đệ tử lớn tiếng nói:
- Chúng đệ tử nghe lệnh lập tức tróc nã Khương Duy Ninh thu hồi hung vật Ma Tâm và công pháp Huyễn Thế Thiên Ma Công.
Bên dưới sơn phong, một tiếng hô rền vang:
- RÕ!
Đám đệ tử hám tài, tranh công lập tức di chuyển trở về động phủ chuẩn bị đầy đủ bảo vật lên đường tróc nã Khương Duy Ninh.

Tần Vũ bóp nát ngọc giản trong tay, hắn khẽ thở dài, lắc đầu ngao ngán:
- Tên này quả nhiên điên rồi!
Tần Vũ nhìn vào bảng hảo hữu trong hệ thống.
[Khương Duy Ninh đối với ký chủ thù hận đạt 100/100]
Tần Vũ tặc lưỡi, đột nhiên bị một tên điên ghi hận, làm hắn có chút lo lắng, thời thế sắp loạn, chưa biết chừng, tên đó trùng tu thành công, sẽ là một cái đại địch lớn cho hắn về sau.
- Mau truy vết!
Tần Vũ giọng nói không to không nhỏ, lập tức ra lệnh cho Ám Dạ Hành.
Một chốc sau, từ trong nội viện Tần thế gia, hơn bảy tám cái thân ảnh tỏa ra đi bốn phương tám hướng truyền tin.
Tần Vũ muốn sớm nhổ cái hậu họa khôn lường này một cách triệt để, bây giờ đành phải trông cậy vào mạng lưới tình báo của Hồng Lâu và Ám Dạ Hành.
Còn trước mắt, Tần Vũ phải trở lại Táng Địa một chuyến, giải quyết một chút chuyện ngày trước hắn làm ở đây.
Tần Vũ nói với Tần Nhược Tuyết:
- Nàng cho người sắp xếp, chuẩn bị những vật này giúp ta!
Tần Nhược Tuyết khẽ gật đầu.
- Ân! Thiếp sẽ cho người làm ngay!
Tần Vũ đứng dậy rảo bước ra ngoài sân, lặng yên nhìn về phía Bắc, đôi mắt suy tư, không biết là đang suy tính chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.