Ở trong doanh trướng, Tần Vũ bắt đầu chọn lọc vật phẩm yêu cầu trao đổi của các bên thế lực một lượt, đến phần ngọc giản của Khương Duy Ninh, Tần Vũ tiện tay vứt qua một bên, rồi lại cầm ngọc giản của Vân Đình lên xem xét. Đọc xong danh sách vật phẩm trong ngọc giản, khóe miệng Tần Vũ khẽ nhếch lên, tên này phải nói là cũng có mưu đồ riêng cho bản thân. Trong danh sách này có hai vật phẩm có dấu chấm ở đằng sau tên, người khác có lẽ không hiểu được, nhưng Tần Vũ vừa nhìn là biết đây là vật mà tên Vân Đình cần, cũng là chi phí để hắn ra tay trợ giúp Tần Vũ ổn định cục diện sau này nếu có phát sinh biến cố. Mấy cái ngọc giản trước cũng vậy, cũng có ký hiệu riêng ở sau tên một vài vật phẩm, nên Tần Vũ mới đoán được ý đồ của bọn họ dù không nói ra bằng lời. Chuyện này tính ra cũng không phải là chuyện hiếm gặp gì, cũng coi như là một trong những lợi ích của người đứng đầu. Sau một đoạn thời gian, Tần Vũ cũng đã phân ra làm ba cái ngọc giản, một cái là danh sách vật phẩm bắt buộc phải có, một cái là danh sách vật phẩm tùy chọn có thể có hoặc không có thể bù lại bằng vật phẩm thông thường, còn cái ngọc giản cuối cùng lại là danh sách vậy phẩm thông thường với số lượng lớn để đổi lấy tiên khí. Tần Vũ khẽ phất tay thu lại ba cái ngọc giản vào trong nhẫn trữ vật, sau đó mới cất bước đi ra khỏi doanh trướng. Lúc này ở bên ngoài, người đứng đầu các lộ thế lực ở Thiên Huyền Đại Lục đã tụ tập đủ, bọn họ cũng nóng lòng chờ đợi kết quả lựa chọn và kết quả giao dịch sắp tới. Tần Vũ nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ gật đầu với bọn họ, hắn nói: - Danh sách vật phẩm đã có, tại hạ sẽ tận lực trao đổi đến những vật phẩm mà các đạo hữu cần, nhưng cũng phụ thuộc vào đối phương có hay không nữa, nên ta không thể đảm bảo sẽ đáp ứng được tất cả mọi người ở đây. Bọn họ nghe Tần Vũ nói xong đồng loạt gật đầu, ý tứ mà Tần Vũ nói ở trong câu này bọn họ đều hiểu rõ, liền ngay lập tức đồng thuận. Bỗng dưng Khương Duy Ninh lên tiếng nói: - Chư vị đạo hữu, tại hạ có lời này muốn nói. Vân Đình nheo mắt lại một chút, khẽ liếc Khương Duy Ninh, rồi hắn chậm rãi mở lời: - Mời Khương đạo hữu! Tên họ Khương thấy nhị thánh tử Vân Đình của Vân Lam tông lên tiếng, trong lòng cũng thêm phần tự tin, hắn nói: - Luận về thứ hạng của thượng cổ tông môn chi chiến, thì thượng cổ Thanh Vân tông là tông môn đứng đầu! Lời này vừa nói ra bên dưới truyền đến từng tiếng xôn xao, nói như vậy khác nào nói những đệ tử của mấy lão quái ẩn cư là những tu sĩ không có thế lực, không có tiếng nói đâu chứ.
Hơn nữa, ở đây còn có thượng cổ gia tộc, thượng cổ thế lực ẩn cư, đâu phải chỉ có mỗi thượng cổ tông môn không đâu. Hắn ngừng lại đảo mắt một lượt nhìn thái độ của những người ở nơi này, rồi mới định nói tiếp, nhưng tình hình có vẻ không được đúng theo ý của hắn cho lắm. Trong lòng của Khương Duy Ninh cũng có chút chần chờ, hắn định nói thì lúc này Tiêu Bá Long lên tiếng: - Thứ hạng của tông môn thượng cổ thì có liên quan gì đến chuyện này? Lời của Tiêu Bá Long vừa nói ra, lập tức dấy lên một hồi xôn xao ở bên dưới, chuyện ở chỗ này quả thật không liên quan gì đến thứ hạng của thượng cổ tông môn cả. Mọi người chỉ dựa vào suy nghĩ của mình mà chọn ra người dại diện thay cho tiếng nói của họ trao đổi với bên kia mà thôi. Lúc này cũng đã có mấy người lờ mờ đoán ra được hàm ý của tên họ Khương, lúc này Vân Đình cũng lên tiếng: - Tại hạ cũng có cùng quan điểm với Tiêu huynh, vốn dĩ ở đây chúng ta đã kết thành đồng minh, việc phân chia thứ hạng cũng không có ý nghĩa gì. Đúng lúc này thì Tần Vũ lên tiếng: - Không biết Khương huynh đột nhiên nói ra lời này là có ý gì? Chúng ta đã kết thành liên minh tức là phải đối xử bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau, lời này của huynh e là không phù hợp với tình hình hiện tại cho lắm. Khương Duy Ninh trong lòng đã có chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng bên ngoài mặt vẫn cố giữ bình tình, vốn dĩ hắn định mượn chuyện thứ hạng cộng với thân phân nhị thánh tử của mình cướp lấy quyền đại diện của Tần Vũ vào bên trong trao đổi với phe bên kia, tranh thủ lấy chút uy danh, nào ngờ tình hình lại thành ra như vậy. Cơ Huyền Tử sợ tình hình chưa đủ loạn, liền bồi thêm một nhát chí tử, hắn nói: - Chẳng lẽ huynh muốn lấy quyền đại diện đi trao đổi của Tần Vũ sao? Cơ Huyền Tử vừa dứt lời, ở bên dưới đã có mấy lời nói khó nghe về tên họ Khương. - Cái tên họ Khương này thật là … - À, thì ra là vậy, hắn muốn đoạt quyền, bảo sao lại lôi chuyện thứ hạng ra nói như vậy, … - Tên này không biết lượng sức sao, uy danh của hắn ở chỗ này có hơn ai đâu! Khương Duy Ninh nghe được mấy lời như vậy, trong lòng có chút khó chịu, hắn cay cú nhìn về phía Cơ Huyền Tử, vốn định lựa lời xuống đài, mà giờ lại bị tên họ Cơ dồn vào thế khó, đúng là bực bội.
Khương Duy Ninh lập tức nói: - Cơ sư đệ, lời này của đệ có chút gay gắt rồi! Ta chỉ thấy, vốn dĩ chuyện này rất hệ trọng, đáng lẽ nên do các vị thánh tử đứng đầu mỗi tông môn phụ trách, thay vì trông chờ vào mỗi Tần sư đệ. Hắn dừng lại một chút rồi nói: - Ta sợ Tần sư đệ không may có sai sót, khó bàn giao lại được với các thế lực đồng minh ở đây. Vân Đình cười lớn một tràng rồi dùng quạt vỗ vào lòng bàn tay một cái “bạch”, hắn nói: - Ta ngược lại lại thấy ở đây ngoài Tần Vũ huynh đệ ra không còn ai có đủ khả năng để đảm nhận chuyện này. Lời nói của hắn mang nhiều ẩn ý sâu xa, ngoài mặt là khen Tần Vũ, nhưng bên trong ai cũng ngầm hiểu rằng chỉ có Tần Vũ mới hiểu được mưu đồ sâu xa của bọn họ trong danh sách vật phẩm trao đổi, hơn nữa, xét về mặt kín tiếng và trọng chữ tín thì hiện tại Tần Vũ hắn là người đứng đầu. Chính vì vậy mọi người đều đồng loạt chọn Tần Vũ làm người đại diện thay bọn họ để đạt được mục đích sâu xa cuối cùng, chỉ có Khương Duy Ninh là khác, mục đích sâu xa của hắn khác với mấy người ở đây đó là tranh giành uy danh ở thượng cổ Thanh Vân tông. Tiêu Bá Long cùng mấy vị đệ tử của mấy lão quái ẩn cư cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Vân Đình. Sở dĩ bọn họ chọn Tần Vũ là bởi tên này vô cùng hiểu chuyện, hai là công phu ngoạm sư tử của hắn rất thuần thục, để hắn đi đàm phán cũng không tính là thiệt thòi, hơn nữa, cũng phó thác được mưu đồ sâu xa cho hắn. Hơn nữa, bước vào bên trong giao dịch cũng chỉ có thể là Tần Vũ hắn, người khác bước vào, lỡ xảy ra chuyện chưa chắc gì Tần gia đệ tử ở đây đã chịu bỏ ra vốn liếng phá trận cứu bọn họ. Chưa kể, mối quan hệ thông gia trong lời nói của Nạp Lan Ngạo Thiên của Tần Vũ và Nạp Lan gia tộc cũng là điểm quan trọng. Tần Vũ nhìn xung quanh một lượt, rồi nhanh chóng chắp tay với mọi người, hắn nói: - Tại hạ đa tạ mọi người đã tin tưởng, tại hạ nhất định không phụ lòng tin của mọi người. Nói rồi Tần Vũ cất bước tiến vào bên trong đại trận, lần này hắn tiến vào một mình là để phòng trường hợp bất trắc, hắn vẫn có cách để ra ngoài, mang theo nhiều người, chỉ tổ sinh thêm phiền toái khi có biến mà thôi. Khương Duy Ninh nhìn theo bóng lưng Tần Vũ, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt hiện lên vẻ thù ghét nồng đậm, tuy bây giờ Tần Vũ không tranh đoạt thánh tử, nhưng sau này không thể nói trước được, nên để an toàn hắn phải nhanh chóng nâng lên uy danh của mình bên trong tông môn. Chuyện ngày hôm nay hắn thề sẽ trả đủ, nhất là chuyện từ bỏ tiên khí, hắn sẽ cáo trạng lên bên trên tông môn. “Hừ ngươi cứ vênh váo đi, đợi về tông môn ta sẽ cho ngươi lãnh đủ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]