Tần Vũ thấy hắn đột nhiên bần thần khác hẳn với dáng vẻ vô sỉ hàng ngày liền bâng quơ nói:
- Ài, hoa có ngày nở lại, người không còn thiếu niên!
Tên đầu trọc hai mắt bi sầu ngửa cổ tu bầu rượu ừng ực, hắn nói:
- Phải! Hoa có ngày nở lại, người không còn thiếu niên!
Những thứ hắn đã để lỡ mất không bao giờ còn cơ hội sửa sai nữa, cũng là điều hắn tiếc nuối nhất. Hướng Tâm cắn một miếng thật lớn, nhồm nhoàm nhai, vị thịt không còn ngọt nữa, hắn chỉ thấy vị đắng ở cuống họng.
"Huynh đệ, kiếp này ngươi sống tốt chứ ?"
Hắn lại ngửa cổ tu ừng ực, sống mũi cay cay, hắn nói:
- Rượu của ngươi khó uống quá!
Tần Vũ cười nhạt rồi nói:
- Không phải rượu của ta khó uống, mà là lòng của huynh không thông!
Tên đầu trọc không phản bác gì, lặng lẽ nhìn đống lửa bập bùng trước mặt, nhớ lại một đoạn hoài niệm ngày xưa, người náo nhiệt như hắn làm sao có thể độc hành.
Hắn cười cười như tự giễu bản thân rồi nói:
- Ngươi tu đạo là vì cái gì?
Tần Vũ hờ hững nói:
- Vì vận mệnh của chính bản thân ta!
Tên đầu trọc ngửa cổ cười lớn, giọng mang theo nét tang thương nói:
- Haha! Vì bản thân ngươi sao? Vậy những người xung quanh ngươi thì sao?
Tần Vũ từ tốn trả lời:
- Bọn họ là một phần trong vận mệnh của ta!
Hướng Tâm ngửa cổ lên trời cười lớn, hắn cười nhưng khóe mắt ướt đẫm, thì ra là hắn đã sai ngay từ đầu, hắn nói:
- Ài, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897851/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.