Chương trước
Chương sau
Hai tháng sau, tháng năm, trời chớm hạ, ở Thương quốc cũng đã vào mùa thu hoạch.
Mặt trời vừa mới ló qua chân núi, mấy lão nông đã ở ngoài đồng, bắt đầu thu hoạch vụ lúa mùa đông xuân, năm nay mùa màng lại bội thu, hạt lúa nặng trĩu cành, tâm tình của mấy người nông dân vô cùng vui vẻ.
Yêu thú cũng không còn tràn ra quấy phá như mấy chục năm trước nữa, bọn họ lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nhớ lại ngày còn nhỏ khốn khó, sống trong nơm nớp lo sợ, hết sơn tặc thổ phỉ quấy nhiễu, đến yêu thú tràn xuống tàn phá bừa bãi.
Chốc chốc, mấy người phụ nữ, lại dõi mắt trông chừng đám trẻ đang chạy nhảy đùa giỡn trên bờ ruộng, bọn trẻ vừa chạy vừa cười, hi hi ha ha, vui cả một cánh đồng.
Mặt trời đã lên lưng chừng núi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, soi qua lớp sương mờ mờ ảo ảo buổi sáng sớm, mấy con chim sẻ ríu rít hót trên cành cây đại thụ gần đó, lâu lâu bọn chúng lại đảo mắt xung quanh, rồi đột ngột vỗ cánh xà xuống thật nhanh, đớp mấy con sâu lọ dọ bò trên thân lúa.
Bạch!
Một đứa trẻ tinh nghịch, lấy ná bắn đàn sẻ làm chúng bay tán loạn, một bà cụ mắng nó:
- Nhóc à, lũ chim sẻ bảo vệ mùa màng, không nên giết nó.
Đứa trẻ lém lỉnh, nhanh chân chạy trốn, nó đáp lời lão:
- Dạ bà bà, con nhớ rồi!
Nó chạy ù vào đám cỏ lau, hòa mình với lũ trẻ trong xóm, từng ngọn bông lau rung rinh xào xạc theo bước chân của đám trẻ, một đứa trẻ bạo gan đứng trên lưng trâu, tay cầm cỏ lau, lớn tiếng nói:
- Sơn tặc, mau đứng lại cho ta!
Nói rồi lũ trẻ, chia làm hai phe, một bên tu sĩ hành hiệp trượng nghĩa, một bên sơn tặc quấy phá, lao vào đánh trận giả ầm ĩ, đạp nát cả một vùng cỏ.
Xa xa một cái xưởng gỗ nhỏ, bắt đầu tất bật xẻ gỗ, một giọng nói từ xa vang lên:
- Từ lão đệ, hàng của ta đã có chưa ?
Tên họ Từ gấp gáp nói:
- Có rồi, có rồi.
Hắn cười nói vui vẻ bàn giao cho tên thương nhân, tiễn hắn đi xong xuôi, tên họ Từ lại nhìn xa xăm về phía Nam Sơn, cúi đầu thật sâu như thể đang cảm tạ vậy.
Giải quyết xong Hồn Điện, coi như bố cục và căn cơ ở Trung Nguyên của Tần Vũ đã ổn định, chỉ còn lại tam đại thiên triều nữa mà thôi. Trước dẹp loạn Tây Bắc, sau nhổ tận gốc Hồn Điện, lại thêm Hứa Chử thành công dẹp loạn tặc Duy Nhĩ, bây giờ Thương quốc đã sẵn sàng để một đường phát triển mạnh mẽ, hầu như không còn rào cản nào nữa.
Về phía thiên triều bên trên, Tần Vũ đã dàn xếp ổn thỏa, tạm thời Thương quốc sẽ cống nạp nhiều hơn trước ba thành, để xoa dịu động tĩnh gay gắt của bọn chúng, tạm thời từ bỏ một chút lợi ích câu kéo thêm thời gian cho Tần thế gia xây dựng phòng tuyến vững chãi ở đây.
Thiên Minh Thiên Triều, tạm thời phải mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, bởi vì một khi cho quân tiến đánh Thương quốc, lập tức Bắc Nguyên Thần Triều và Mãn Thanh Thiên Triều sẽ đẩy mạnh đánh chiếm ở các vùng tranh chấp, thế cục đối với bọn họ bây giờ vô cùng khó khăn.
Đây cũng là một trong những lý do ngày đó Tần Vũ kết thân với Bắc Nguyên Thần Triều thái tử Cát Đa, đồng thời trao đổi tình báo với hắn, cho hắn lợi thế lập công, hỗ trợ Tần Vũ chế ngự Thiên Minh Thiên Triều bên trên.
Mọi chuyện ở đây đã ổn thỏa, Tần Vũ sẽ trở về Trung Thổ, bàn chuyện với thượng cổ Thanh Vân tông về sinh ý ở Trung Thổ, bởi vì một phần tám sinh ý ở nội môn đã nằm trong tay Bảo Tín Thương Đoàn. Hơn nữa, lợi nhuận Tần Vũ nộp về cho tông môn chiếm tới gần hai thành đóng góp, con số này không hề nhỏ, đã đủ phân lượng để hắn đàm phán với cao tầng trưởng bối trong tông môn.
Lúc này, bên trong chánh điện của thượng cổ Thanh Vân tông môn, Tần Vũ đang thuyết phục các trưởng bối trong tông môn, Tần Vũ từ tốn nói:
- Sinh ý của Bảo Tín thương đoàn quản lý ở trong tông môn chỉ chiếm một phần tám, nhưng tài nguyên đóng góp về cho bảo khố lại nhiều đến hai thành, đây chính là minh chứng cho năng lực của Bảo Tín thương đoàn.
Mấy vị trưởng lão cũng gật gù, quả thật chuyện này không ai có thể phủ nhận được, đoạn hắn nói tiếp:
- Sinh ý ở bên trong nội môn, Bảo Tín thương đoàn sẽ dừng lại ở quy mô này, hỗ trợ tông môn có nguồn tài nguyên ổn định, còn lại duy trì truyền thống của tông môn, khuyến khích các đệ tử tranh đấu, phát triển năng lực tu tiên lẫn quản sự.
Mấy lão lại liên tục gật gù, tên này quả thật hiểu chuyện, lời lẽ vô cùng sắc bén, hơn nữa lại hợp lòng người, hắn lại nói:
- Điều đệ tử canh cánh trong lòng là muốn trợ giúp tông môn, phát huy tối đa sinh ý ở Trung Thổ, vốn dĩ thường do các ngoại sự trưởng lão quản lý.

Nói đến đây, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, chuyện này liên quan đến lợi ích của mấy vị trưởng lão ngoại sự, hắn sẽ xử lý như thế nào đây.
Lão tông chủ nói:
- Các vị trưởng lão ngoại sự, xưa nay đều dựa trên quản lý sinh ý ở trung thổ mà tích lũy và cung phụng tông môn, người ngươi phải thuyết phục là bọn họ, không phải là ta.
Tần Vũ chắp tay về phía tông chủ, rồi lại quay về phía trưởng lão ngoại sự nói:
- Đệ tử sẽ hỗ trợ các vị trưởng lão ngoại sự quản lý, chứ không phải là đoạt quyền của các vị trưởng lão, mọi sự vẫn nghe theo sự sắp xếp của các vị trưởng lão ở đây, sổ sách vẫn do các vị trưởng lão kiểm kê.
Mấy lão vô cùng bàn tán, vậy khác nào hắn làm trâu làm ngựa cho mấy lão đâu chứ, hắn đâu có nhận được bao nhiêu lợi ích. Sổ sách vẫn do mấy lão kiểm kê, lời này mang nhiều ý nghĩa, rất là hợp ý mấy lão, chuyện này đối với mấy lão mà nói hầu như không có ảnh hưởng gì.
Lúc này, một vị trưởng lão ngoại sự danh vọng cực cao nói:
- Lời này của ngươi là thật chứ ?
Tần Vũ cung kính đáp:
- Đệ tử không dám dối gạt các vị trưởng bối trong tông môn, quả thật Bảo Tín thương đoàn sẽ hỗ trợ các vị quản lý và phát triển sinh ý ở Trung Thổ, chỉ lấy một phần sinh ý làm thù lao.
Mấy lão vô cùng gật gù, đưa cho một tổ chức chuyên nghiệp như Bảo Tín thương đoàn quản lý kinh doanh sẽ đỡ cho các lão một hồi phí công, hơn nữa, mọi sự đều nằm trong tay mấy lão, cũng không có mất mát gì. Chẳng những vậy, mấy lão cũng có nhiều thời gian hơn để tu luyện, mọi sự đều có pháo hôi Bảo Tín thương đoàn chịu trận.
Tông chủ hỏi:
- Các vị thấy như thế nào ?
Mấy vị trưởng bối đồng loạt nói:
- Ta thấy đề nghị của Tần Vũ rất hợp lý!
- Ta cũng thấy vậy!
- …
Bọn họ đều không biết, Tần Vũ đang chậm rãi đặt từng bước chân đầu tiên lên Trung Thổ, bây giờ cường ngạnh đòi cướp quyền của mấy lão, chắc chắn sẽ bị phản đối, từ từ từng bước một xâm lấn mới là thượng sách, khi mọi sự đã thành, mấy lão cũng không kịp trở tay.
Điều đầu tiên Tần Vũ muốn làm là để Bảo Tín thương đoàn có thể đường đường chính chính xuất hiện ở Trung Thổ, sau này mới từ từ nắm quyền lực tới trong tay, việc này hắn không vội, mấy chục năm thậm chí là trăm năm thời gian hắn cũng có thể ẩn nhẫn được, không có gì là to tát.
Tông chủ thượng cổ Thanh Vân tông môn nhìn Tần Vũ với một ánh mắt vô cùng thích thú nồng đậm, lão cũng muốn xem xem hắn sẽ giở trò gì. Lão nói:
- Được chuyện này ta chấp thuận! Từ nay Bảo Tín thương đoàn sẽ được hoạt động ở lãnh địa do thượng cổ Thanh Vân tông môn quản lý, dưới vai trò hỗ trợ các trưởng lão ngoại sự của tông môn, hưởng một thành lợi nhuận làm thù lao, thù lao của các vị trưởng lão vẫn như cũ không đổi, mọi người thấy như thế nào ?
Mấy vị trưởng lão nhao nhao nói:
- Nguyện nghe theo ý của tông chủ !
- Nguyện nghe theo ý của tông chủ !
- Nguyện nghe theo ý của tông chủ !
Tần Vũ cười thầm trong lòng, mục đích của lần đàm phán này hắn đã đạt được, bây giờ bước tiếp theo là xây dựng niềm tin với cao tầng ở trong tông môn, lấy lòng các ngoại sự trưởng lão đang quản lý sinh ý của thượng cổ Thanh Vân tông ở Trung Thổ.
Xong xuôi để biểu đạt thành ý của mình, Tần Vũ nộp lên thêm một thành sinh ý tích lũy của Bảo Tín thương đoàn trong năm vừa qua cho tông môn, làm bọn họ vô cùng hài lòng. Đối với trưởng lão ngoại sự, hắn cũng dâng lễ đến cho từng người, biểu đạt sự chân thành của hắn, mấy lão đối với việc này rất hài lòng, đặc biệt là lời nhắn trong ngọc giản.
“Sinh ý nộp lên và giữ lại toàn bộ nghe theo sự phân phó của trưởng lão, Tần Vũ kính bút”

Ban đầu mấy lão còn sợ hắn mượn chuyện này để tố cáo lên tông chủ, cướp quyền đoạt vị, nhưng không ngờ hắn lại hiểu chuyện như vậy. Vậy thì mấy lão cũng không việc gì phải làm khó dễ hắn nữa, giúp hắn phát triển một tay, sinh ý bọn họ tích lũy cũng nhiều hơn một phần, công lao thì mấy lão nhận, khổ lao thì hắn bỏ ra, đúng là mát mái xuôi chèo.
Mấy lão suy cho cùng, cũng chỉ quan tâm đến lợi ích mấy lão nhận được, chỉ cần hắn bỏ ra cái giá đủ lớn để mấy lão buông tay, lui về sau màn là có thể chân chính nắm Trung Thổ trong tay, lại dùng thời gian phai nhòa sự ảnh hưởng của mấy lão, cũng là lúc Bảo Tín thương đoàn chân chính cầm đầu Trung Thổ thành.
Những việc như thế này, thì phải làm từng bước một, càng chậm càng chắc, Tần Vũ không hề thiếu sinh ý và tích lũy, nên không việc gì hắn phải gấp gáp để xôi hỏng bỏng không. Mỗi loại tình huống, cách xử lý sẽ khác nhau, như chuyện Hồn Điện cần tốc chiến tốc thắng tránh phát sinh biến hóa, hắn liền toàn lực mà làm, đẩy nhanh tốc độ. Còn chuyện này, cần thời gian chậm rãi ôn dưỡng, phát triển căn cơ, vậy hắn liền chậm rãi cẩn trọng mà hành sự.
Bảo Tín thương đoàn dưới sự “hỗ trợ nhiệt tình” của mấy lão, nhanh chóng phân bổ rộng khắp lãnh địa thượng cổ Thanh Vân tông quản lý ở Trung Thổ, lợi nhuận thu về ở đây, dư dả để Tần Vũ chi trả thù lao cho thủ hạ và đệ tử ngoại môn tham gia rèn luyện.
Hắn cũng rất thủ tín, người ghi chép sổ sách do mấy lão chọn, chuyện sinh ý nộp lên giữ lại bao nhiêu cũng do mấy lão quyết, mấy lão cũng rất vừa ý. Nên mấy lão cũng cấp cho hắn một phần lợi ích để hai bên cùng có lợi, hòa hòa khí khí mà phát triển. Nhưng Tần Vũ cũng có chuẩn bị cho riêng mình, bí mật ghi chép lại sinh ý ở đây lưu lại kỹ càng, phòng khi có biến cố, có cái để đối chứng.
Ở trong hồ câu, lão tông chủ đột nhiên nói:
- Tên đệ tử chân truyền của Thiên huynh, tâm cơ không nhỏ, sớm muộn gì Trung Thổ thành cũng rơi vào tay hắn.
Thiên trưởng lão khẽ vuốt râu nói:
- Nếu đệ đã nói như vậy, tại sao còn đồng ý cho hắn làm ?
Lão tông chủ cười nói:
- Chúng ta là tông môn tu tiên, không phải thương đoàn, chuyện này giao cho Bảo Tín thương đoàn làm, mới là đúng người đúng việc.
Thiên trưởng lão gật gù nói:
- Thì ra là đệ nghĩ như vậy.
Lão tông chủ khẽ gật đầu:
- Mục tiêu tối thượng của chúng ta là truy cầu đại đạo, không phải là kinh doanh sinh ý, nên mấy chuyện này, ai làm cũng như nhau mà thôi, hắn cũng được, ngoại sự trưởng lão cũng tốt, miễn không chạm đến căn nguyên của tông môn là được.
Thiên trưởng lão khẽ gật đầu, lão nói:
- Hẳn mấy vị trưởng lão ngoại sự, cũng muốn lui về sau màn tu luyện, chỉ quản chính sự, nên mới đồng loạt đồng ý như vậy, ta có nói có đúng không Lã huynh?
Lã trưởng lão, là trưởng lão có danh vọng cực cao trong ngoại sự trưởng lão đoàn, lão khẽ nói:
- Đúng vậy, lần trước hắn ngỏ ý, chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng các khả năng. Không ngờ hắn lại biết điều như vậy, chúng ta cũng không có lý do gì để làm khó hắn. Chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, mà giờ đã có nhiều người ra mặt cho hắn.
Lão tông chủ lại nói:
- Haha, tên tiểu tử này, thật là biết cách hành sự.
Thiên trưởng lão hoài niệm nói:
- Ngày đó hắn mới mười lăm tuổi, vừa đến tông môn, đã gặp Triệu trưởng lão ở ngoại môn để an bài cho thủ hạ dưới trướng, ta liền biết hắn không phải hạng tầm thường gì.
Mấy vị thái thượng trưởng lão đang câu cá xung quanh cũng gật gù, phụ họa:
- Chẳng mấy chốc nữa, Tần thế gia sẽ đứng đầu Nhân Tộc vực mà thôi!
- May mắn là hắn biết lễ nghĩa phép tắc, tôn sư trọng đạo, ở ngoài làm mưa làm gió, cưỡi giao long thị uy khắp nơi, ấy vậy mà về đến tông môn liền đi bộ, ngự kiếm phi hành, cho thấy nhân phẩm của hắn đáng để tin tưởng.
- Haha, huynh nhắc mới nhớ, ngày đó hắn xin cho thủ hạ xuất sơn chinh phạt Trung Nguyên vậy mà lệnh cho thủ hạ đến từ biệt sư phụ, lại đứng trước đại môn, hành lễ cáo biệt, quả thật là biết trên biết dưới, hắn hành sự không thể chê trách.
- …
Thiên trưởng lão càng nghe càng đắc ý, mát lòng mát dạ, thu được đệ tử chân truyền như hắn quả thật là may mắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.