Chương trước
Chương sau
Tiên Đế Bích Dao (đoạt xá Lâm Thanh Hà) lúc này đang ở bên trong tầng một của Thời Không Chi Linh Tháp hồi phục thương thế, một trận vừa này có chút bất ngờ, nàng không ngờ tên Tần Vũ đó lại khó đối phó như vậy. Nàng khẽ thở dài nhìn vết nứt chằng chịt trên tiên đài bên dưới Nguyên Anh bản mệnh của nàng, cái giá phải trả cho chuyển thế trùng sinh quá lớn.
Bích Dao ngày đó không ngờ, người tỷ tỷ mà nàng tin tưởng nhất lại vì một tên tra nam mà phản bội tình cảm tỷ muội thân thiết, đẩy nàng vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục, may mắn nàng đã lĩnh ngộ thời không pháp tắc cách đó không lâu, trong giây phút cuối cùng kịp thời mang chính mình chuyển thế trùng sinh, nhưng để lại thương tổn thần hồn quá lớn, tiên đài nứt vỡ, chỉ có thể dùng dị hỏa hỗ trợ hàn gắn lại.
Nhưng nàng không thể tin tưởng Tần Vũ, dựa theo ký ức của chủ nhân thân thể này, nàng biết được dường như tu sĩ ở đây chỉ biết cảnh giới cao nhất là Độ Kiếp kỳ, chưa hề tiếp xúc đến cảnh giới cao hơn ở bên trên. Cho nên nàng phải khống chế Tần Vũ trước khi để cho hắn chữa trị tiên đài cho nàng, một khi hắn sinh ra dị tâm, phá vỡ tiên đài của nàng thì quả thật nàng chết không nhắm mắt.
Vì thời gian cấp bách, hơn nữa, khả năng tỷ tỷ của nàng và tên kia hẳn đã suy đoán ra được nàng đã chuyển thế trùng sinh, chắc chắn sẽ phái thủ hạ đi khắp nơi tìm kiếm, nếu còn trì hoãn việc chữa thương thêm nữa sẽ càng bất lợi cho nàng, cho nên nàng mới hành động lộ liễu như vậy.
Nếu không phải nhục thân này quá kém thì nàng đã không bị Tần Vũ trấn áp như vậy, Bích Dao suy đoán khả năng Tần Vũ có huyết mạch thần thể nên mới có thể đồng cảnh giới áp chế mạnh mẽ như vậy. Nếu quả thật đúng là như vậy thì thật là đau đầu, nàng thở dài một hơi, hai mắt căm phẫn nhìn về hư không phía trước.
Tiên lực của pháp bảo Thời Không Chi Linh Tháp cũng đã cạn kiệt, nàng bị trục xuất ra ngoài, vừa tiếp đất, Bích Dao đã ôm ngực ho ra liền bốn năm búng máu lớn, pháp bảo phản phệ thiệt không dễ chịu. Hai mắt nàng hiện lên vẻ kiên định, nhìn về phía kinh đô Thương quốc, nói đoạn nàng lập tức tìm kiếm một động phủ bí mật gần đó chữa trị thương thế trước khi trở về Trung quốc.
Lúc này Tần Vũ đã trở về kinh đô Thương quốc, trong lòng suy nghĩ tính toán, khả năng thương thế của Bích Dao Tiên Đế rất nặng, nên nàng mới phải cấp bách như vậy, hơn nữa, trong lúc chữa thương có thể nguy hiểm đến tính mạng của nàng, nên mới hành động lộ liễu như thế. Bây giờ, hắn cần phải ép nàng xuất đầu lộ diện, người đứng sau mọi chuyện ở Trung quốc đã lộ diện, hắn cũng không e ngại nữa, trực tiếp mạnh tay mà làm.
Tần Vũ hạ bút, đề xuống một dòng chữ.
“Thiên Sát Lệnh - Hạ sát toàn bộ thủ hạ của Đại công chúa Trung Quốc, Lâm Thanh Hà”
Thiên cấp sát thủ của Ám Dạ Hành trong vòng bảy ngày bảy đêm đã tập hợp đầy đủ ở kinh đô Trung quốc, bắt đầu tiến hành ra tay ám sát một loạt thế lực ủng hộ Đại công chúa Lâm Thanh Hà, kinh đô Trung Quốc năm ngày qua một mảnh kinh hoàng, quan chức trong hoàng triều nơm nớp lo sợ, nhiều người ủng hộ nàng, vì chuyện này mà sợ hãi trực tiếp rút lui đầu nhập sang thế lực khác.
Bích Dao trở về hoàng cung thẫn thờ ngồi trên ghế, bất lực nhìn báo cáo bên trong ngọc giản, lần này nàng chọc phải ong chúa rồi. Nàng khẽ gọi:
- Thúc thúc!
Nhưng không ai đáp lại lời nàng, nàng lo lắng ra mặt, trong lòng thoáng chút kinh hãi, thế lực sau lưng tên Tần Vũ này cũng lớn quá đi, vậy mà trong vỏn vẹn năm ngày liên tiếp hạ sát gần như toàn bộ người của nàng. Mấy vị hoàng đệ của nàng đã rục rịch ra tay, bắt đầu chèn ép nàng ra mặt, một nước cờ đi sai, bây giờ khó khăn trăm đường.
“Nơi này không thể ở lại được nữa!”
Nghĩ vậy, nàng bắt đầu dịch dung, lại bố trí đại trận và pháp bảo tiêu hao khắp nơi, chuẩn bị đường lui cho mình.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên từ cung điện của Đại công chúa.
ẦM!
Một cột lửa cao hơn hai mươi trượng bao phủ đại viện của nàng, liên tiếp sau đó từng tiếng bạo nổ rền vang, một loạt pháp bảo ầm ầm bạo khởi, cung điện của Lâm Thanh Hà tan nát.
Ầm Ầm Ầm OÀNH!

Tiếng tiếng thét thảm thiết, hộ vệ cấp bách hô lớn:
- MAU MAU HỘ GIÁ ĐẠI CÔNG CHÚA!
Tình thế hỗn loạn, nàng len lỏi vào đám người đang chạy tán loạn từ trong cung Đại công chúa chạy ra, hòa vào dòng người biến mất. Ám Dạ Hành đã chú ý đến nàng, một người lạ mặt chưa từng xuất hiện bao giờ ở bên trong cung của Đại công chúa, bọn họ không phải hạng gà đất chó kiểng, nàng đã quá xem thường Thiên cấp sát thủ của Ám Dạ Hành.
Bọn họ lập tức truy theo nàng, Bích Dao trong lòng kêu khổ.
“Chết tiệt, đám này đúng là dai như đỉa”
Tiên Đế Bích Dao chỉ có ký ức của Lâm Thanh Hà nhỏ nhoi ở Trung Nguyên làm sao biết được về Ám Dạ Hành, rặt một lũ chó điên, liều chết làm nhiệm vụ đặc biệt là Thiên Cấp Lệnh, một khi đã xuất hiện liền không chết không thôi. Nàng chỉ biết sơ qua về Tần Vũ và khả năng điều khiển dị hỏa của hắn, cùng một chút thế lực của Tần thế gia Đông Vực mà thôi. Ánh mắt của nàng quá cao, mà dẫn đến kết cục như vậy, nàng cắn răng hét lớn:
- Khốn kiếp, Tần Vũ ngươi lăn ra đây.
Một giọng lạnh lẽo vang lên:
- Tên của thế tử không phải là thứ ngươi thích gọi là gọi!
BÀNH!
Bích Dao giơ lên hộ thuẫn chống đỡ một kích toàn lực của sát thủ Đại Thừa kỳ, lực phản chấn quá đỗi mạnh mẽ, khí huyết trong người nàng rạo rực, khóe miệng khẽ trào máu, nàng chưa kịp thủ thế phòng thủ, thì một bên một tên Đại Thừa kỳ sát thủ khác đã chưởng tới.
Oành!
Hai tay nàng xuất chưởng, kim hệ chân khí mãnh liệt, song quyền đối chọi gay gắt với một chưởng của tên kia, dư uy một chưởng của hắn vẫn lao ầm ầm về phía nàng, làm nàng phải chật vật lùi lại, sau lưng nàng truyền đến một tia lạnh lẽo.
“Bát Cực Băng”
Oành!
Nàng chỉ kịp xoay người, tế lên tiên kiếm chống đỡ, thân thể nàng văng mạnh xuống mặt đất, oanh thủng một lỗ lớn hơn mười trượng, mặt đất nứt nẻ lan rộng ra xung quanh, một bên tay nàng bị gãy, đau đớn kịch liệt, hai mắt nàng hung ác nhìn về phía bọn họ, nở một nụ cười lạnh lẽo. Nàng lạnh lùng nói:
- Chết đi!
Thân ảnh nàng biến mất, một pháp bảo hình cầu, cấp tốc xoay tròn phát sáng rực rỡ.

ẦM!
Ba vị Đại Thừa kỳ cao thủ của Ám Dạ Hành bị uy lực của pháp bảo này chấn cho trọng thương, xương cốt gãy vụn, ánh mắt bọn họ thoáng chốc kinh hãi, nhưng nhanh chóng chuyển sang sát khí mãnh liệt. Một tiếng huýt sáo dài, xác nhận bọn họ đã bám theo đúng người, báo hiệu cho sát thủ xung quanh ào ào truy đuổi theo nàng.
Bích Dao tức giận chửi mắng:
- Một lũ chó điên!
Phải, bọn họ chính là một lũ sát thủ điên cuồng!
Tần Vũ đứng trên một cổ thụ cao hơn trăm trượng, lạnh lùng dùng [Thần Nhãn] quan sát động tĩnh chiến đấu phía trước, vậy là hắn đã đoán đúng, pháp bảo không gian mà nàng dùng lần trước hẳn đã tiêu hao hết, không thể khu động được nữa, bây giờ chỉ có thể chạy trốn.
Hắn cười lạnh, tiên đế chuyển thế trọng sinh thì sao, bây giờ cũng chỉ là Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên mà thôi. Bích Dao cảm nhận được khí tức của Tần Vũ hai mắt hung quang mãnh liệt nhìn thẳng vào mắt hắn, làm Tần Vũ thoáng chốc giật mình.
“Ha, đúng là dữ dằn, như vậy càng thích thú, thu nàng đến tay mới là thống khoái, khà khà”
Đột nhiên nàng lôi ra một cái tinh bàn, ngự lên nó cấp tốc chạy trối chết, tốc độ tinh bàn cực nhanh, thậm chí ngang với Đại Thừa kỳ đỉnh phong. Tần Vũ nhìn phương hướng nàng chạy trốn mà cười lạnh, lúc này hắn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở nàng:
- Nương tử, cẩn thận!
Dứt lời, một tia lôi điện mỏng như sợi tơ oanh thẳng lên tinh bàn của nàng, ánh sáng chợt tắt, vụt sáng chói mắt.
ĐOÀNG!
Một kích toàn lực của Độ Kiếp trung kỳ, không phải là nàng bây giờ có thể chống đỡ được. Nàng ngã khỏi tinh bàn, lăn mấy vòng trên đất, ôm ngực ho ra mấy búng máu liên tiếp, đạo bào rách tơi tả, nàng căm tức nhìn Tần Vũ đang cao ngạo đứng ở trên đầu Tam Long quan sát nàng.
Lôi điện oanh kích xung quanh người nàng liên tục, bao phủ phạm vi rộng lớn hơn trăm trượng, chỉ cần sơ sẩy là chấn nát nhục thân này của nàng ngay lập tức.
Một kích vừa nãy, may nàng có tiên cấp nội giáp, nếu không hẳn là nhục thân đã bị chấn nát. Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh, bảo vật của Tiên Đế thật sự quá mức kinh thiên, vậy mà có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Độ Kiếp trung kỳ, hơn nữa, chỉ một quả lôi cầu đã đánh trọng thương ba vị Đại Thừa trung kỳ cao thủ của Ám Dạ Hành.
Ngày đó hẳn là nàng sợ tiêu hao pháp bảo không gian, nên mới không đem nó ra sử dụng, nếu không thắng bại còn chưa dám nói trước. Bốn phương tám hướng bây giờ đều mai phục người của Tần thế gia, nàng căm phẫn nhìn hắn:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì ?
Tần Vũ bá khí nói:
- Thu nàng làm nương tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.