Chương trước
Chương sau
Đám người Tần Vũ thông qua truyền tống trận lần lượt tiến vào thượng cổ bí cảnh truyền thừa của Băng Cung Thánh Điện.
Trước mặt bọn họ một vùng tuyết phủ trắng xóa, lác đác vài cây thông lá kim thấp thoáng trước mặt, gió thổi từng cơn lạnh tê tái, chân khí và khí huyết trong cơ thể cũng di chuyển chậm lại rõ rệt, cả bốn người giờ đây phải vận chân khí để chống đỡ cơn lạnh nơi này.
Bầu trời cứ âm u một cách khó chịu, từng tảng mây dày đặc che lấp cả thương khung, đột nhiên một cơn mưa tuyết trút xuống, trời đã lạnh nay càng thêm lạnh. Tuyết bao phủ trên mặt đất dày cả mét rưỡi, gần như đã đến ngang ngực người lớn, thời tiết quả là khắc nghiệt. Mấy bụi cỏ khô lăn lông lốc trước mặt, không hề có dấu hiệu của sinh vật sống nào ở đây cả.
Tử Yên khò mũi thở phì phò, một làn sương trắng phiêu phù trước mặt nó, làm nó thích thú quơ tay qua lại chụp lấy, con Kim Mao lạnh run cầm cập, chui hẳn vào trong ngực áo Tử Yên mà trốn, Huân Nhi thở ra một hơi rồi nói:
- Chỗ này quả thực lạnh đến thấu xương!
Lý Thiến Mai cũng đồng cảm lên tiếng:
- Ài, chỗ này còn lạnh hơn so với ta tưởng tượng.
Tần Vũ khẽ lật tay, một đốm dị hỏa chậm rãi hiện lên, nhiệt lượng lan tỏa ra xung quanh, sưởi ấm cho bọn họ, tuyết bên dưới mặt đất cũng chậm rãi tan ra. Lý Chính Thắng nhìn dị hỏa, Thanh Liên Tâm Hỏa, trên bàn tay của Tần Vũ cũng có chút dị tâm, nhưng cũng nhanh chóng đè nén xuống, hắn cũng thừa biết không phải ai cũng có thể khống chế dị hỏa được như Tần Vũ.
Bây giờ trên người bọn họ, xuất hiện thêm một đốm lửa chập chờn bay xung quanh người, giúp bọn họ chống đỡ lại cơn lạnh buốt giá ở nơi này, làm xong, Tần Vũ khẽ nói:
- Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ ?
Lý Chính Thắng khẽ gật đầu, hắn nói:
- Đi thôi!
Nói rồi năm người bọn họ phi hành về phía trước, sau khi đi được một đoạn chừng hai mươi dặm đường thì trước mặt bọn họ xuất hiện một rừng cây lá kim, trên không trung xuất hiện tầng tầng lớp lớp cấm chế, buộc họ phải hạ xuống.
Cổ Huân Nhi nhìn rừng cây lá kim âm u phía trước, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lo lắng bất an, Huân Nhi thấp giọng nói với Tần Vũ:
- Muội cảm thấy có chút bất an.
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quặc, bọn họ đang đi xuôi theo chiều gió thổi, đáng lẽ bây giờ phải có một hai con Băng Nguyệt Lang ra thăm dò thực lực của bọn họ rồi mới phải. Lý Thiến Mai khẽ nhìn Cổ Huân Nhi, gật đầu đồng tình với nàng, án theo tình hình này, có lẽ đã có một hai con Đại Thừa kỳ trở thành đầu đàn ở đây.
Tử Yên nói khẽ:
- Ca ca, muội cảm nhận được khí tức của một con Băng Nguyệt Lang Đại Thừa kỳ nhị trong thiên, và một con Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên.
Hơn chục mũi băng thương bén nhọn lao nhanh như chớp về phía đám người Tần Vũ, Tần Vũ điều động chân khí đánh ra Xuy Hỏa Chưởng lao về phía trước cản lại băng thương, một bên Huân Nhi cũng ngưng tụ hỏa cầu trợ uy cho Xuy Hỏa Chưởng phía trước, Lý Chính Thắng lướt nhanh lên che chắn cho cả bốn người bọn họ, thi triển Thương Tùng Nghênh Khách, phản kích lại băng thương.
Xuy Hỏa Chưởng và Hỏa Cầu Thuật đánh tan hơn sáu bảy cái băng thương, còn lại bốn năm cái bị kình lực của Thương Tùng Nghênh Khách chấn nát, vụn băng rơi lả tả, nói thì chậm, nhưng động tác thì nhanh trong tích tắc, chỉ trong hơn chục nhịp thở bọn họ đã đánh tan đợt tập kích đầu tiên của đám Băng Nguyệt Lang.
Tần Vũ vội nói:
- Chúng ta nên lùi lại, trong rừng cây là địa bàn của chúng, rất khó để chiếm thế thượng phong!
Bốn người còn lại liền gật đầu, điểm chân lên tuyết, lùi lại ra xa hơn hai trăm trượng, Lý Thiến Mai tụ phong hệ chân khí vào lưỡi kiếm, quét ngang một đường, phong sát bén nhọn bắn thẳng vào rừng cây, phong sát cấp tốc biến lớn, chiều ngang hơn hai mươi trượng, chém ngã hơn trăm cây lá kim lớn nhỏ, làm chúng ầm ầm đổ gục xuống đất tuyết bắn tung tóe lên không trung.

Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy con Băng Nguyệt Lang mất chỗ ẩn nấp, vội lùi lại lẩn trốn vào rừng cây xung quanh, biến mất dạng.
Cổ Huân Nhi nói:
- Bọn chúng có thủ lĩnh chỉ huy, không còn tấn công theo bản năng nữa!
Tần Vũ kích hoạt chức năng [Thần Nhãn] tra xét xung quanh, trong rừng cây trước mặt bọn họ, ẩn nấp hơn hai mươi con Băng Nguyệt Lang Hợp Thể sơ kỳ. Còn con dẫn đầu đợt tập kích vừa nãy là Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên.
Tần Vũ ổn định thân hình, liền súc thế thi triển Lôi Diệm Trảm Thiên, nhiệt độ xung quanh Tần Vũ tăng lên chóng mặt, tuyết cũng nhanh chóng tan ra, hơi sương chưa kịp bốc lên đã tiêu tán trong không khí.
Một bên Huân Nhi tế lên dải lụa đỏ, hỏa diệm nhanh chóng bùng nổ, phiêu phù xung quanh thân nàng, chuẩn bị phối hợp cùng với Tần Vũ đánh với đầu lĩnh đám Băng Nguyệt Lang trước mặt.
Xiuuu! Oành!
Dải lụa đỏ như tên bắn lao nhanh về phía trước, đánh thẳng về phía con đầu lĩnh, nó tung người nhảy qua một bên né tránh. Dải lụa đỏ như cũ ào ào truy theo nó sát rạt, làm nó phải liên tục né tránh.
Bành!
Lý Thiến Mai chém Liệt Diệm Trảm thẳng về hướng nó, hỏa diệm kiếm khí nhanh chóng hóa lớn, sượt ngang qua người nó, đụng trúng gốc cây, ầm ầm bạo nổ, sóng nhiệt cấp tốc lan tỏa, thổi bạt một vùng rộng lớn. Con Băng Nguyệt Lang đại thừa kỳ chưa kịp định thân, Lý Chính Thắng đã một chưởng đánh tới, Xuy Hỏa Chưởng, mang theo hỏa diệm hừng hực lao về phía nó, đánh thẳng lên phần đuôi, làm nó đau đớn tru lên một tiếng dài.
Con sói chỉ chậm một nhịp, dải lụa đỏ của Huân Nhi đã đuổi tới, quấn chặt lên thân sau của nó, liên tục thiêu đốt và chế trụ nó trên không trung.
Mắt thấy nó liên tiếp trúng chiêu, bị khống chế giãy dụa chới với trên không trung, Tần Vũ vung kiếm, chém Lôi Diệm Trảm Thiên về phía nó, lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí lao nhanh như chớp, oanh thẳng lên thân của con sói.
Oành! Oành! Đùng!
Nó bị chấn văng ra sau, đụng nát hơn mười gốc cây mới dừng lại, nó bị lôi điện đánh cho choáng váng, vội lắc lắc cái đầu, vừa tung mình né tránh dư uy chiêu thức vừa tru lên một hồi ra hiệu cho những con sói khác lập tức lao lên bao vây đám người Tần Vũ.
Trên người nó vết thương lỗ chỗ, liên tục rỉ máu, mùi thịt khét thoang thoảng trong gió, hai mắt nó căm phẫn nhìn về phía Tần Vũ.
Hai mươi con Băng Nguyệt Lang vừa xông lên vừa né lôi điện và hỏa diệm đang bùng nổ trong phạm vi hơn 1 dặm của Lôi Diệm Trảm Thiên, có mấy con xui xẻo bị lôi điện và hỏa diệm oanh trúng, trên thân thể cháy khét đôi ba chỗ, rỉ cả máu.
Huân Nhi tung mình nhảy lùi về phía sau, hỏa hệ chân khí và lôi hệ chân khí nhanh chóng ngưng tụ ở hai tay nàng, một quả cầu rực lửa được bao phủ bởi lôi điện chập chờn nhanh chóng thành hình, chiêu vừa thành, Huân Nhi vỗ một chưởng đánh Lôi Hỏa Cầu về phía đám Băng Nguyệt Lang, vừa chạm mặt đất, Lôi Hỏa Cầu bạo nổ, lôi điện ầm ầm đánh xuống làm mấy con sói phải nhảy lùi lại né chiêu, sóng nhiệt bỏng rát càn quét một vùng hơn trăm trượng, đánh văng bốn năm con bay ra xa.
Tần Vũ lại bồi thêm Liệt Diệm Trảm, hỏa hệ kiếm khí càn quét một vùng rộng hơn hai trăm trượng trước mặt, đánh thẳng lên nhục thân hơn chục con Nguyệt Lang, làm bọn chúng đau đớn gầm thét lùi lại. Ở một bên Lý Chính Thắng bồi thêm phong bạo, làm hỏa diệm càng bùng nổ dữ dội, phút chốc một vùng rực lửa bao vây lấy đám sói vào bên trong.
Lý Thiến Mai huy động mộc hệ pháp bảo, một cây liễu cấp tốc hóa lớn, nhanh chóng bám rễ, từng nhánh liễu nhanh chóng vươn dài ra liên tục truy theo đám Băng Nguyệt Lang hòng chế trụ lại bọn chúng, năm sáu con liền bị nhành liễu giữ chặt lấy, lôi lên không trung quật thẳng xuống mặt đất, oanh một lỗ lớn hơn mười mét, mặt đất nứt ra từng mảng như mạng nhện.
Con sói đầu lĩnh, ngưng tụ một băng cầu trước miệng, nhiệt độ quanh người nó nhanh chóng giảm xuống, từng luồng khí lạnh lẽo xoáy thành từng xoáy phía sau băng cầu, chiêu vừa thành hình, nó đã quăng về phía đám người Tần Vũ.
Tần Vũ tế lên pháp bảo mai rùa, phun ra một ngụm tiên huyết miệng niệm chú ngữ, pháp bảo cấp tốc hóa lớn, bay thẳng về phía băng cầu ngạnh kháng. Lý Chính Thắng dậm chân nhảy lên cao, hỏa hệ chân khí nhanh chóng lưu chuyển dồn lên tay cầm kiếm của hắn, phút chốc lưỡi kiếm đỏ rực lửa, hắn hét lớn, trảm một chiêu về phía băng cầu.
- Liệt Diệm Trảm!
Oành!

Băng cầu bị chém nát một phần, từng mảnh băng bay tán loạn trong không trung ào ào rơi về phía đám người Tần Vũ. Cổ Huân Nhi huy dải lụa đỏ, liên tục xoay quanh bọn họ, đánh bạt những mảnh băng vỡ còn sót lại.
Phần còn lại của băng cầu, va chạm lên pháp bảo mai rùa của Tần Vũ, sinh sinh vỡ nát, Tần Vũ cảm nhận được lực phản chấn mạnh mẽ, khí huyết trong người rạo rực từng đợt.
Lý Thiến Mai huy động pháp bảo, hơn chục nhánh liễu liên tục tập kích về phía con Băng Nguyệt Lang Đại Thừa kỳ nhất trọng thiên trước mặt, hòng lần nữa chế trụ nó lại. Nó cứ phải liên tục né tránh không có thế để công kích bọn họ.
Lúc này Tần Vũ hét lớn:
- Huân Nhi, Thiến Mai, hai người cản đám sói lại, ta và Chính Thắng sẽ hạ sát con đầu lĩnh!
Lúc này Kim Mao cũng hóa lớn thân hình, nó lấy ra thần côn, đập loạn xạ về phía đàn Băng Nguyệt Lang, chặn thế tấn công của đám sói lại, hỗ trợ Lý Thiến Mai và Cổ Huân Nhi oanh sát bọn chúng.
Tử Yên phiêu phù trên không trung, hai tay thủy khí nồng đầm, nó hét lớn ra hiệu cho Tần Vũ:
- Thủy Long Ngục.
Con sói đầu lĩnh đang chật vật né tránh nhành liễu, không kịp phòng bị đã bị giam lại trong Thủy Long Ngục, Tần Vũ dùng Tam Thiên Lôi Động cùng Thất Tinh Bộ Sát rút ngắn khoảng cách, lao lên chém một chiêu uy lực Phong Vân Kiếm Kỹ lên cổ nó.
Oành!
Nó bị đánh trúng, đầu óc tê dại choáng váng, văng mạnh xuống mặt đất, chưa kịp đứng dậy, đã bị Lý Chính Thắng dùng Hữu Phụng Lai Nghi chém tới, ba tia kiếm khí hình phượng hoàng mang theo kim hệ chân khí bén nhọn cùng hỏa diệm nồng đậm oanh thẳng lên đầu nó.
Oành! Oành! Oành!
Nó bị đánh cho thần hồn điên đảo, bị oanh liên tiếp hai chiêu đau đớn, đầu cổ tứa máu be bét, nó gào thét lùi lại phía sau, định quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà Tần Vũ lúc này cũng đã kết ấn thành công, Phật Liên ngũ sắc đã thành hình, nở rộ trong không trung, một tiếng bạo nộ đinh tai nhức óc, hỏa diệm bùng nổ theo hình nấm, sóng nhiệt quét từng đợt trong phương viên 10 dặm, đốt cháy rừng cây lá kim xung quanh, lớp tuyết bên dưới cũng bị đánh tan để lộ ra cả lớp đất đá bên dưới.
BÀNH!
Mấy con sói đứng gần con đầu lĩnh, bị dư uy một chiêu này đánh cho trọng thương, lảo đảo ngã khụy trên mặt đất.
Con Băng Nguyệt Lang đại thừa kỳ bị đánh văng lại phía đám người Tần Vũ, thân hình nện xuống đất thật mạnh, oanh ra một hố to hơn 10 trượng, mặt đất nứt nẻ thành từng mảng, nó còn chưa kịp trở mình đứng dậy, Lý Chính Thắng đã bồi thêm một chiêu Vô Biên Lạc Mộc.
Một nhành cây bén nhọn, cuốn theo hàng ngàn kim mộc diệc bén nhọn, ầm ầm lao đến đỉnh đầu của Băng Nguyệt Lang, nó vừa đứng dậy, kiếm chiêu đã tới.
Oành!
Nhành cây đâm xuyên qua cuống họng của nó, cắm sâu vào lòng đất hơn 10 trượng mới dừng lại, hai mắt nó trợn lớn, nhìn trân trân đám người Tần Vũ, lúc này Tử Yên cũng đã oanh tới Chân Long Lôi Thiên Kiếp, một tia tử sắc thiên kiếp đánh nát đầu nó, làm con sói chết thảm thiết.
Dứt điểm được con đầu lĩnh, ba người Tần Vũ lập tức quay lại trợ giúp hai nàng Huân Nhi, Thiến Mai chém giết đám sói còn sót lại.
Qua khoảng 3 khắc thời gian, đám sói cũng bị tận diệt, bọn họ mới ngừng tay, thở ra một hơi, Lý Thiến Mai âm thầm cảm tạ Tần Vũ, nếu không có dị hỏa của hắn duy trì giúp bọn họ đối phó với nhiệt độ ở bên trong này, hẳn bọn họ phải trải qua một trận khổ chiến với đám yêu thú vừa nãy.
Bốn người Tần Vũ mặc dù chỉ là Luyện Hư trung kỳ, nhưng bọn họ đều là thiên tài trong cùng thế hệ hơn nữa đều sở hữu thần khí nên chiến lực vô cùng mạnh mẽ, lại được Kim Mao và Tử Yên, hai con thần thú trợ giúp, liền có thể dễ dàng giải quyết được bọn chúng.
Xong xuôi hết thảy, bọn họ quyết định dừng lại hồi phục về trạng thái đỉnh phong rồi mới tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.