Đám người Tần Vũ thông qua truyền tống trận lần lượt tiến vào thượng cổ bí cảnh truyền thừa của Băng Cung Thánh Điện.
Trước mặt bọn họ một vùng tuyết phủ trắng xóa, lác đác vài cây thông lá kim thấp thoáng trước mặt, gió thổi từng cơn lạnh tê tái, chân khí và khí huyết trong cơ thể cũng di chuyển chậm lại rõ rệt, cả bốn người giờ đây phải vận chân khí để chống đỡ cơn lạnh nơi này.
Bầu trời cứ âm u một cách khó chịu, từng tảng mây dày đặc che lấp cả thương khung, đột nhiên một cơn mưa tuyết trút xuống, trời đã lạnh nay càng thêm lạnh. Tuyết bao phủ trên mặt đất dày cả mét rưỡi, gần như đã đến ngang ngực người lớn, thời tiết quả là khắc nghiệt. Mấy bụi cỏ khô lăn lông lốc trước mặt, không hề có dấu hiệu của sinh vật sống nào ở đây cả.
Tử Yên khò mũi thở phì phò, một làn sương trắng phiêu phù trước mặt nó, làm nó thích thú quơ tay qua lại chụp lấy, con Kim Mao lạnh run cầm cập, chui hẳn vào trong ngực áo Tử Yên mà trốn, Huân Nhi thở ra một hơi rồi nói:
- Chỗ này quả thực lạnh đến thấu xương!
Lý Thiến Mai cũng đồng cảm lên tiếng:
- Ài, chỗ này còn lạnh hơn so với ta tưởng tượng.
Tần Vũ khẽ lật tay, một đốm dị hỏa chậm rãi hiện lên, nhiệt lượng lan tỏa ra xung quanh, sưởi ấm cho bọn họ, tuyết bên dưới mặt đất cũng chậm rãi tan ra. Lý Chính Thắng nhìn dị hỏa, Thanh Liên Tâm Hỏa, trên bàn tay của Tần Vũ cũng có chút dị tâm, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897812/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.