Đột nhiên Tần Vũ không tìm kiếm nữa, hắn lôi ra một cái đùi Sơn Ngưu thật lớn, bắt đầu tẩm ướp gia vị theo phong cách hiện đại, nhóm lửa lên nướng, mùi thơm bắt đầu tỏa ra ngào ngạt. Con mèo đần và Tử Yên nước dãi đã chảy ròng ròng, háo hức chờ Tần Vũ, hắn cười hắc hắc chờ nhân vật chính xuất hiện.
Cái mũi hại cái thân, khứu giác nó cực kỳ nhạy bén, không thể cưỡng nổi cái mùi hương này, thân thể nó cứng đờ ra, trong lòng liên tục tự mắng chửi.
“Khốn kiếp, ngươi là Thiên Cẩu đại nhân a, làm sao lại phải để tâm đến món nướng tầm thường ba xu như thế này được”
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng thân thể nó đã sớm đi ngang như con cua, từ từ đi lại chỗ Tần Vũ, nó liên tục tự mắng.
“Khốn kiếp thật, Thiên Cẩu, liêm sỉ của ngươi ở đâu, bản lĩnh của ngươi ở đâu”
Xa xa phía đám người Tần Vũ, một con chó mực đang ngồi dưới gốc cổ thụ, trông rất là đáng thương, bộ dáng vô cùng nịnh nọt. Tần Vũ giả bộ không quan tâm đến nó, cứ chăm chú vào nướng thịt, chốc chốc lại tặc lưỡi xuýt xoa một phát.
Tố Tố một bên háo hức nói:
- Ca, món này gọi là gì tại sao lại thơm như vậy ?
Tử Yên một bên cướp lời:
- Tỷ tỷ, món này là thịt nướng ngũ vị, không những thơm, còn ngon cực.
Con mèo đần gật đầu lia lịa, nó và Tử Yên từng được Tần Vũ cho thưởng thức một lần, đến nay vẫn còn ghiền.
Con Thiên Cẩu nghe bọn họ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897792/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.