Lăng Mộng Nhi bởi vì một đời này nàng đã quá mệt mỏi, liên tiếp bị hoàng huynh, hoàng đệ tính kế hãm hại, sớm đã chết tâm, miễn cưỡng sống qua ngày. Hơn nữa, Tần Vũ mang đến cho nàng cảm giác được bảo vệ, được yêu thương, được vui vẻ nên trong lúc tuyệt vọng, vô tình lấy hắn làm điểm tựa, làm lẽ sống để nàng tiếp tục tranh đấu ở chốn nhân gian đau khổ này.
Nam nhân đang ôm ấp nàng bây giờ, mang lại cho nàng cảm giác thật an toàn. Nàng có thể thoải mái bộc lộ sự yếu đuối sâu trong tâm khảm của mình với hắn. Hơn nữa, Tử Yên muội muội của hắn thật dễ thương, làm nàng có cảm giác chính mình là một phần của cái gia đình nhỏ này.
Nàng gạt nước mắt, bẹo bẹo má của Tử Yên, nếu hoàng huynh, hoàng đệ đã chối bỏ nàng, vậy nàng cũng không cần bọn họ nữa, nàng sẽ tự mình vun đắp một tổ ấm riêng cho chính nàng.
Tam công chúa thơm lên má của Tần Vũ, rồi nói nhỏ:
- Muội gọi là Lăng Mộng Nhi.
Nói rồi đưa cho hắn ngọc bội đính ước của nàng cho hắn, nàng ngượng ngùng nói tiếp:
- Huynh phải đeo cái này ở bên hông, không được làm mất, nếu không ta sẽ nói Hứa thúc thúc lăng trì huynh!
Tần Vũ mỉm cười nhìn nàng, rồi đeo ngọc bội đính ước lên thắt lưng của mình. Đoạn hắn cũng từ hư không lấy ra một cái giới chỉ bằng ngọc, vô cùng tinh xảo, bên trong có khắc chữ Vũ vô cũng diễm lệ, đeo lên tay nàng, rồi hắn nói:
- Nhẫn này nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897779/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.