Tần Vũ đi xuyên qua truyền tống trận, liền truyền tống qua chỗ này.
Tần Vũ nhìn xung quanh kỹ càng một lượt, trước mặt hắn có một cây cầu treo nối hai bên vách núi lại với nhau, sương mờ che khuất tầm nhìn, không thể thấy được bờ bên kia.
Nhìn kỹ trên cây cầu hình như có một vài bộ xương trắng, có lẽ là tu sĩ bị vây hãm tại đây cho đến chết.
Tần Vũ nhìn bia đá một bên cầu, đề hai dòng chữ, “Bất Hối Chi Lộ” và một câu thơ “Vạn lý độc hành vạn lý sầu”.
Tần Vũ cảm thán:
- Ài, tu tiên lộ dĩ bất hối chi lộ.
Con đường này một khi bước lên liền không thể quay đầu, phút chốc tâm tư trong lòng Tần Vũ ào ạt ùa về, chỉ là tên một địa danh, chỉ là một câu thơ thôi, mà phối hợp với quang cảnh trước mắt, nhìn thật ảo não.
Cây cầu trước mặt bây giờ nhìn thật mông lung, như con đường tu tiên hắn lựa chọn vậy, Tần Vũ nhiều lúc cũng tự hỏi, bước trên con đường tu tiên này, điểm nào mới là điểm cuối!
Tần Vũ vuốt ve Kim Mao trên vai, ánh mắt thâm thúy nhìn con đường hư vô mờ mịt trước mặt.
Qua một khắc thời gian suy nghĩ, ánh mắt của Tần Vũ từ từ hiện lên vẻ kiên định, kim nhãn như có thần, khí tức của Tần Vũ đại biến, đạo bào không gió mà bay phần phật. Nếu như đã không có điểm cuối, vậy thì chỉ cần hắn không dừng lại.
Hắn đặt một bước chân lên cầu độc mộc, thiên địa thuế biến, bước thứ hai đã đến bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897754/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.