Chương trước
Chương sau
Hàn Nhàn chém một chiêu về phía của Tần Vũ. Tần Vũ vội vàng lách người sang một bên né tránh. Hàn Nhàn ấy thế mà thuận thế lao đến.
Hư chiêu!
Tần Vũ liền hiểu, tên Hàn Nhàn này cố ý ra hư chiêu, để Tần Vũ lách người sang một bên né tránh, còn hắn thì thủ thế chờ sẵn, tiếp tục áp sát.
Choang!
Tần Vũ cấp tốc huy mộc kiếm lên chống đỡ, lại tung người lùi lại ra sau, Tần Vũ hắn bây giờ, sử dụng Trúc Lâm Khoái Bộ vô cùng thành thục. Hàn Nhàn muốn áp chế được Tần Vũ hẳn sẽ phải bỏ công sức không nhỏ.
Ba chiêu liên tục mới có thể áp sát được Tần Vũ, nhưng nháy mắt lại để Tần Vũ thoát khỏi phạm vi công kích, Hàn Nhàn hai mắt hiện lên hung quang mãnh liệt, hắn nghiến răng ken két, châm chọc lên tiếng:
- Thế tục tu sĩ các huynh, ngoài việc trốn chui trốn lủi thì còn lại một thân phế vật a!
Tần Vũ cũng không vừa nhàn nhạt nói:
- Thượng cổ tu sĩ các huynh, ngược lại đâm đầu hùng hục lao đến như yêu thú thì cũng không hơn là mấy!
- Ngươi ...
Hàn Nhàn không nói thêm gì, đột ngột bộc phát tốc độ mạnh mẽ lao đến Tần Vũ.
Bành!
Đang lao lên hung hãn, Hàn Nhàn bất ngờ bị Tần Vũ dùng Liệt Diệm Trảm oanh tới. Chiêu này Tần Vũ trực tiếp sử dụng dị hỏa, sức nóng kinh người, bức Hàn Nhàn phải lùi lại.
Chưa kịp ổn định thân thủ, Hàn Nhàn phải huy kiếm liên tục chống đỡ Phong Sát đang mang theo hỏa diệm cuồng bạo chém về phía hắn, chiêu này chưa dứt, thì hắn lại bị Tần Vũ một bên oanh tới.
Trọng Nhạc Kiếm Quyết!
Bành! Hàn Nhàn giơ lên trọng kiếm chống đỡ, bị Tần Vũ chấn lùi ra sau mấy bước, hai tay tê dại, hắn kinh ngạc nhìn Tần Vũ. Hắn không ngờ Tần Vũ cũng có thể cận chiến, hơn nữa, sức chiến đấu cũng kinh người.
Trong lòng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nãy giờ hắn có chút gấp gáp, nóng lòng muốn thể hiện với Hàn Tiểu Hy và Hàn gia lão tổ, nên có chút thất thố.
Hắn thủ thế Tam Điệp Trọng Lãng chuẩn bị đón Tần Vũ lần nữa lao đến, nhưng không ngờ Tần Vũ lại lui ra xa. Hắn liền bạo phát thân pháp truy theo.
Đùng!
Cường Hỏa Hoàn cuồng bạo vây hắn lại, hắn thầm kêu không ổn, đã bị Tần Vũ dẫn dụ. Hàn Nhàn vội vàng kích hoạt nội giáp phòng ngự, chuẩn bị nghênh địch.
Tần Vũ nháy mắt dùng Thất tinh bộ sát kiếm kỹ làm hư chiêu, thân ảnh hắn phiêu diêu bất định trong hư không, ào ào lướt tới, lúc trái lúc phải theo lộ tuyến thất tinh mà oanh tới. Hàn Nhàn căng mắt mà nhìn theo tàn ảnh của Tần Vũ, ngưng trọng cực kỳ thủ thế Kim Cang Bất Hoại nghênh địch.
Đột ngột Tần Vũ dùng Tam Thiên Lôi Động, nháy mắt rút ngắn khoảng cách, Hàn Nhàn vội vội vàng vàng tung ra Tam Điệp Trọng Lãng về phía trước, thì bất ngờ Tần Vũ lại dùng Thanh phong thuật lướt qua một bên, lại dùng Thanh Phong Kiếm Quyết cực tốc áp sát.
Hai tay Hàn Nhàn nắm chặt trọng kiếm, hắn đang trong thế ra chiêu Tam Điệp Trọng Lãng, không kịp rút về chống đỡ, liền bị Tần Vũ oanh tới một bên, hắn chỉ kịp xoay người, phi thân lùi về sau né tránh.
Những đã chậm, Tần Vũ oanh tới trước ngực Hàn Nhàn.
Bành!
Liệt Diệm Trảm, một khắc cuối cùng, đột ngột Tần Vũ đổi chiêu, từ Phong Vân Kiếm Kỹ ngay tại lúc vừa áp sát liền lập tức ngắt chiêu, đổi sang Liệt Diệm Trảm, trùng trùng điệp điệp Dị Hỏa oanh tới.
Hộ thân phù lục vỡ nát, Hàn Nhàn khóe miệng chảy máu, kinh hãi nhìn Tần Vũ, tên này ra chiêu cực nhanh, mà biến chiêu cũng nhanh hơn không kém, hắn không biết đường nào mà lần. Quả thật rất khó khăn.
Dị Hỏa bùng nổ bao trùm một khoảng không, sức nóng kinh hoàng, phong áp cực kỳ mãnh liệt, sau lưng Hàn Nhàn bây giờ là Cường Hỏa Hoàn đang vây hắn lại.
Tần Vũ cười lạnh, trong lúc đánh nhau, mỗi lần biến chiêu là một lần tiên cơ, một khi đã không kịp được hắn, vậy thì rửa cổ mà đợi Tần Vũ chặt xuống.
Hàn Nhàn phút chốc liều mạng, bây giờ muốn hạ được Tần Vũ phải áp sát được hắn, rồi trùng trùng điệp điệp oanh tới, không cho Tần Vũ kịp lui thì mới có thể thủ thắng.
Mắt thấy Tần Vũ lần nữa định lùi ra xa, Hàn Nhàn lập tức sử dụng Hoan Ảnh rút ngắn khoảng cách, lại dùng Tật Phong Kiếm mãnh liệt chém tới. Nhưng mà Tần Vũ là cố ý làm như vậy, Hàn Nhàn không hề biết rằng, nhịp độ trận đấu bây giờ đã nằm trong tay Tần Vũ.
Tần Vũ tiến thì hắn phải lui, Tần Vũ lui thì hắn mới có cơ hội phản công. Tần Vũ chờ hắn lao lên, lách qua một bên, vung một kiếm cực mạnh về mũi kiếm của Hàn Nhàn.

Trọng Nhạc Kiếm Quyết!
Choang! Hai tay Hàn Nhàn cầm kiếm mà tê dại, bị đối thủ nắm bắt chiêu thức, lại còn bị gõ một kiếm lên ngay mũi kiếm quả thực nhục nhã. Khí huyết xung thiên, Hàn Nhàn đột nhiên hai mắt đỏ ngầu, quang mang cực thịnh, hắn là đang bạo phát chiến lực.
Bọn tu sĩ ở thượng cổ chi địa, vừa nhìn là biết Hàn Nhàn đã dùng đến sức mạnh thực sự của hắn.
Bành! Bành!
Lúc này Hàn Nhàn ẩn ẩn đã theo kịp Tần Vũ, Tần Vũ cứ như cũ, lướt đi vun vút trong hư không, hết lần này đến lần khác phá giải thế công của Hàn Nhàn.
Lúc này đây, Tần Vũ là minh chứng hùng hồn nhất cho câu nói: Thiên hạ võ công, không gì không phá, duy khoái bất phá.
Lôi Đình Chi Nộ!
Đoàng!
Hàn Nhàn chật vật tế lên trọng kiếm chống đỡ chiêu này, lôi điện oanh tới cực kỳ bá đạo, làm hắn bị bức lui về sau, khắp người tê dại, miệng lại hộc máu. Hắn kinh hãi nhìn Tần Vũ, trong lòng không ngừng tức tối. Bỗng chốc hắn cảm thấy như mình là con thú bị Tần Vũ nhốt trong Cường Hỏa Hoàn vờn tới vờn lui, nhục nhã, mất mặt với mọi người, hắn càng điên cuồng. Hắn gọi ra thần thông Nguyên Anh bản mệnh.
- Uy! Liều mạng rồi, liều mạng rồi!
- Lão thiên a, lần đầu tiên có người bức hắn gọi ra thần thông nguyên anh bản mệnh!
Bên ngoài một mảnh xôn xao, từ lúc quật khởi đến giờ Hàn Nhàn hắn không cần dùng đến thần thông Nguyên Anh bản mệnh cũng có thể hạ sát được địch nhân. Hôm nay vô cùng tủi nhục, hắn chiến đấu nãy giờ, còn chưa chạm được vạt áo của Tần Vũ, vô cùng mất mặt, hơn nữa còn bị Tần Vũ chém cho bị thương khắp người.
Có kinh nghiệm từ lần đối chiến với Lỗ Túc từ trước, Tần Vũ không đợi hắn thi triển xong thần thông Nguyên Anh bản mệnh, đã kích khởi trận pháp Luyện Ngục Đại Trận. Giao đấu nãy giờ, Tần Vũ đã âm thầm hạ xuống 12 phong châm, đề phòng bất trắc, bây giờ liền đem ra sử dụng.
Đùng!
Phong bạo khởi, hỏa diệm của Cường Hỏa Hoàn càng bùng cháy dữ dội. Tần Vũ gọi ra pháp bảo Thiên Huyền Phiến, lập tức phong sát cuồn cuộn, mang theo khí tức dị hỏa nồng đậm, nóng rát cả mặt bay tán loạn trong đại trận.
Hàn Nhàn kinh hãi, vội vàng cấp tốc thi triển cho xong thần thông bản mệnh.
Cửu Kiếm Lĩnh Vực!
Thần thông bản mệnh của Hàn Nhàn, lấy hắn làm trung tâm, gắt gao bao phủ lấy xung quanh, nhanh chóng lan tỏa khắp đại trận. Nguyên Anh bản mệnh của Hàn Nhàn tế lên chín thanh phi kiếm, trọng lực xung quanh mau chóng tăng lên chóng mặt, hỗ trợ hắn áp chế tốc độ địch nhân. Mặt khác, Hàn Nhàn còn có thể thông qua Nguyên Anh bản mệnh sử dụng phi kiếm từ xa ép Tần Vũ di chuyển theo lộ tuyến hắn mong muốn, tạo cơ hội cho hắn áp sát Tần Vũ, chiếm thế thượng phong.
Bành!
Phi kiếm của Hàn Nhàn trong phạm vi Cửu Kiếm Lĩnh Vực tốc độ cực nhanh, Tần Vũ suýt xoát né tránh, lại tế lên Thông Thiên Tháp, lôi điện oanh xuống khắp nơi trong đại trận. Hàn Nhàn bây giờ, tứ phía bị vây công, hết Phong Sát cuồn cuộn lại đến Thiên Lôi Kiếp oanh xuống không ngừng, nhưng mà hắn mặc kệ sử dụng phương thức địch tổn 800, ta tổn 1000 mà lao đến.
Hộ thân cương khí của hắn, nãy giờ đã bị đại trận tiêu hao hết, phù lục bảo mệnh cũng chỉ còn vài tấm, pháp bảo hộ mệnh và nội giáp hộ thân cũng chỉ chống đỡ được thêm hai ba chiêu nữa là sẽ bị trấn nát. Tần Vũ lúc này sử dụng hết tốc độ của mình, lao đi vun vút trong Cửu Kiếm Lĩnh Vực, Hàn Nhàn kinh hãi lau mắt mà nhìn Tần Vũ. Hắn trong lòng gấp gáp vô cùng, bây giờ Nguyên Anh bản mệnh thần thông cũng đã sử dụng, nếu như còn không áp sát được Tần Vũ, hắn chân chính là thúc thủ vô sách.
Bành! Bành! Bành!
Hắn vội vã dùng liên tiếp ba thanh Phi Kiếm ép lui Tần Vũ về một góc, trọng lực bên trong Cửu Kiếm Lĩnh Vực cũng đã tăng lên chóng mặt, tốc độ của Tần Vũ có phần giảm xuống.
Sát Thiên kiếm kỹ!
Bành!
Hàn Nhàn dùng Tam Điệp Trọng Lãng phá chiêu, tiếp tục liều chết xông lên, Tần Vũ tặc lưỡi, tế lên U Minh Đăng pháp bảo, nhiệt độ trong đại trận tăng lên chóng mặt. Mười dặm xung quanh đại trận, một mảnh rừng rậm bị đốt cháy dữ dội, phong áp phần phật lan ra hơn hai mươi dặm xung quanh. Bên ngoài ồ lên một mảnh kinh ngạc, hỏa diệm của Tần Vũ quả nhiên khủng bố.
Hàn Nhàn cũng tế lên pháp bảo huyết tế, chế trụ Tần Vũ, gia tăng trùng trùng điệp điệp trọng áp, Trọng Nhạc Đỉnh.
Tần Vũ lập tức thi triển chiêu thức, ngăn chặn thế công như vũ bão của Hàn Nhàn.
Tam Muội Chân Hỏa!
Hàn Nhàn bị Tam Muội Chân Hỏa bất ngờ trút xuống như mưa, hộ thân phù lục thoáng chốc tiêu hao hết, hắn lại càng gấp gáp. Gọi thêm 4 thanh phi kiếm, liên tục bay lượn trước mặt hòng phá giải chiêu này.
Dị Hỏa uy lực khủng bố, nhanh chóng tiêu hao phi kiếm thần thông Nguyên Anh bản mệnh của Hàn Nhàn. Hàn Nhàn lúc này đã đến trước mặt Tần Vũ, hắn hung ác chém một chiêu cực kỳ hung mãnh.

Bài Giang Đảo Hải!
BÀNH!
Phong áp chiêu này mạnh đến nổi, thổi bạt Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn, để lộ ra một khoảng trống trong chốc lát. Tần Vũ dùng Trúc Lâm Khoái Bộ, tăng phúc tốc độ bằng Thanh Phong thuật, kịp thời lách nhẹ người sang hông của Hàn Nhàn né chiêu này, hắn đang trong thế chém ra một kiếm uy lực kia chưa kịp thu kiếm.
Tần Vũ bên này đã chém ra một kiếm Phong Vân Kiếm kỹ, lại bồi thêm Lôi Đình Chi Nộ liên tiếp hai chiêu.
BÀNH!
Hàn Nhàn trúng chiêu, hộ thân pháp bảo và nội giáp vỡ nát, hộc máu văng ra xa hơn chục trượng, kinh hãi nhìn Tần Vũ, hắn lập tức xoay người liều chết xông ra đại trận bỏ chạy. Đồng thời tế lên pháp bảo, Sơn Hà Kiếm phối hợp cùng Trọng Nhạc Đỉnh ngăn chặn đằng sau, không cho Tần Vũ cơ hội áp sát ra chiêu. Hắn bây giờ phải chạy về truyền tống trận, nếu không sợ là bị Tần Vũ chém nát nhục thân.
Sơn Hà Kiếm cấp tốc hóa lớn, chém mạnh về phía Tần Vũ một chiêu Bài Giang Đảo Hải, vừa thấy pháp bảo hiện, Tần Vũ đã nhanh chóng chuẩn bị.
Hắn tế lên Thần Nông đỉnh, chặn một kiếm này lại, đồng thời hai tay bấm pháp quyết thi triển Phật Nộ Hỏa Liên.
Đùng!
Phật Nộ Hỏa Liên đằng trước sinh sinh bạo khởi, hỏa diệm bao phủ một vùng trời rộng lớn, phong áp phần phật làm bạt cả một cánh rừng, bức lùi Hàn Nhàn vào lại trong đại trận.
Hàn Nhàn hoảng hốt, nói lớn:
- Ta nhận thua!
- Tu sĩ thế tục, sinh tử quyết đấu, không chết không thôi, nào có hèn nhát như vậy.
Thấy sư phụ hắn không có nói gì, Tần Vũ lăng không mà đứng, ngạo nghễ nói từng chữ, trong tay mộc kiếm thủ thế Lôi Diệm Trảm Thiên, uy danh đỉnh đỉnh Thiên Huyền Đại Lục, bầu trời bên trên thoáng chốc đỏ rực ánh lửa, sấm chớp rền vang cả bí cảnh. Hàn Nhàn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt ập tới.
Liền lấy ra trọng kiếm màu đen trong đan điền phối hợp với Trọng Nhạc Đỉnh và Sơn Hà Kiếm, trọng điệp chống đỡ một chiêu này, hắn liều mạng hét lớn:
- Là ngươi ép ta!
Hàn Nhàn dùng trọng kiếm màu đen, chém ra một chiêu Bài Giang Đảo Hải chặn lại Lôi Diệm Trảm Thiên, hai chiêu chạm nhau lập tức bùng nổ, dư uy hai chiêu này thổi bạt cả Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn của đại trận trong thoáng chốc, Hàn Nhàn hộc máu, huyết nhục lẫn lộn, chật vật né tránh lôi điện, hắn lấy phi kiếm còn lại của nguyên anh bản mệnh thần thông phối hợp chặn lại thế công của Tần Vũ, điên cuồng bỏ chạy trối chết.
Tần Vũ hờ hừng, lăng không mà đứng, kim nhãn quang mang đại thịnh, đạo bào bây phần phật, khí thế bá đạo vô cùng, hắn tế lên thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung, tay hắn kéo căng dây cung hết đà, đồng thời gọi ra kiếm trận Vạn Kiếm Quy Tông và Tam Muội Chân Họa vây lại pháp bảo của Hàn Nhàn và trọng kiếm màu đen.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, mọi ánh sáng dường như tập trung về tay kéo cung của Tần Vũ, một mũi tên kim quang chói mắt từ từ hình thành, khí tức hỏa diệm lẫn lôi điện lập lòe bất định. Tần Vũ buông tay, một tiễn nhanh như lôi điện, nháy mắt đã oanh tới nhục thân Hàn Nhàn.
Xiu! Bành!
- Aaa....
Hàn Nhàn hét thảm nhục thân vỡ nát, nguyên anh bản mệnh điên cuồng dùng huyết độn phù tháo chạy.
Tần Vũ lần nữa kéo cung, bỗng nhiên vang lên tiếng nói của lão sư hắn.
- Được rồi, Tần Vũ!
- Dạ vâng sư phụ!
Tần Vũ vội vàng thu tay, lão sư hắn là suy tính thiệt hơn, dù gì đây là đất khách quê người, lần đầu tỷ võ, trực tiếp hạ sát đối thủ có chút không hay. Dù gì Tần Vũ cũng đã trấn nát nhục thân Hàn Nhàn, hơn nữa, hắn thể hiện nãy giờ cực kỳ kinh diễm, vô cùng bá đạo. Vừa nãy Hàn Nhàn buông lời sỉ nhục thế tục tu sĩ, cũng như đồ đệ của lão, lão rất tực giận, một màn này của Tần Vũ làm lão vô cũng hả dạ, nở mặt nở mày. Hắn lại dùng Lôi Diệm Trảm Thiên của lão vô cùng thành thục, áp chế đối phương mãnh liệt, nên lão vô cùng hài lòng với tên đệ tử chân truyền này.
Tần Vũ thông qua trận này mà bố cáo khắp thiên hạ rằng Tân Vũ ta tỷ võ bình thường, nhất định sẽ đến điểm là dừng. Nhưng một khi sinh tử quyết đấu, liền là không chết không thôi. Hung danh một trận này, để lại nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm khảm của thượng cổ chi địa tu sĩ cùng thế hệ.
Tần Vũ nguyên anh bản mệnh thần thông còn chưa gọi ra, nhẹ nhàng bắn nát nhục thân của Hàn Nhàn, trên người toàn vẹn không một thương tích. Đây là thực lực khủng bố cỡ nào, cùng cấp vô địch. Không! Phải nói là thực lực này của Tần Vũ đủ để sống mái một trận với Hợp Thể kỳ đỉnh phong.
Hàn Tiểu Hy hai mắt si mê nhìn thân ảnh của Tần Vũ, nàng từ lúc bị ép buộc tu luyện điên cuồng đến giờ, không lúc nào không mong mỏi, nàng có thể tìm được một người thực lực siêu quần bạt chúng, an tâm dựa vào.
Cổ Huân Nhi và Gia Cát Thường Hi đột nhiên vui mừng thất thố la lớn, xong bọn họ lập tức giấm chua nhìn nhau, Tử Yên ngơ ngác nhìn hai bọn họ, tiểu la lỵ tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tử Yên nhìn Tần Vũ lăng không mà đứng, trong lòng ngưỡng mộ không thôi, hai mắt nàng xoe tròn.
"Oa! Ca ca thật là mạnh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.