Tần Vũ vì mải mê thu thập linh thảo, mà hắn cùng Tô Nhã Tịnh bước chân vào lãnh địa của Luyện Hư trung kỳ yêu thú lúc nào không hay.
Hắn đào xong gốc thảo dược, chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, vùng này chân chính mà nói đã là sâu bên trong sâm lâm của bí cảnh rồi, vậy mà một con ma thú cũng không có.
Ở vùng ngoài thì không nói, hắn thả ra khí tức Hóa Thần Kỳ cao thủ, trực tiếp dọa bọn ma thú hoảng sợ bỏ chạy, hoặc hắn trực tiếp một hai chiêu chém chết. Đằng này, từ nãy đến giờ, lại không thấy hình bóng của một con ma thú nào.
Bành!
Hắn theo bản năng tự nhiên, một tay ôm eo Tô Nhã Tịnh, bàn tay đỡ lấy mông nàng, một tay rút ra mộc kiếm, đạp chân nhanh chóng thoái lui về sau, tránh một trảo tập kích bất ngờ kia.
Nhìn thấy ma thú, hắn không vội lao vào chiến đấu, trước lùi lại quan sát, xác định đối phương, rồi hắn mới lao vào. Đây cũng là phong thái chiến đấu trước giờ của Tần Vũ, cực kỳ cẩn thận.
- Ám Lôi Báo, Luyện Hư trung kỳ yêu thú!
Tay hắn vẫn ôm Tô Nhã Tịnh, lúc nãy cấp bách như vậy, nhưng cái tay hắn vẫn là nhanh nhẹn, bóp nhẹ một cái.
Tô Nhã Tịnh bị hắn sờ mông bất ngờ, có chút ngượng ngùng xấu hổ, đoạn lén lén ngước nhìn hắn.
Bây giờ nàng đang ở trong lòng hắn, mùi hương của hắn thật là hấp dẫn mê người.
"Tỷ tỷ nói quả thực không sai, cái tay của huynh ấy thật là hư a!"
Hắn thả nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/897672/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.