Chương trước
Chương sau
[Đinh! Thú triều bạo phát đề nghị ký chủ rút lui]
[Đinh! ...]
...
Thanh âm hệ thống liên tục cảnh báo nhắc nhở.
Hắn nhìn đội ngũ Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành, bọn họ thật sự là không thể lộ diện trợ giúp Tần Vũ.
Một là, quy định sâm nghiêm của thượng cổ tông môn, một khi sơ sót được không bằng mất.
Hai là, đối với sát thủ mà nói tuyệt đối không lộ diện giao chiến trong thời gian dài, chỉ ẩn nấp chờ đợi thời cơ ám sát một chiêu duy nhất, thành bại cũng một chiêu này rồi lập tức rút lui hoặc tự sát, một khi lộ diện, bị người ghi nhớ khí tức, coi như cáo lão về hưu, từ bỏ nghiệp sát thủ.
Thiên cấp sát thủ của Ám Dạ Hành không phải muốn là có, đào tạo rất tốn kém tài nguyên tu luyện, hơn nữa rất khó khăn, tỷ lệ thành công lại thấp không phải sát thủ ai cũng dễ dàng một đường sống sót cho đến khi đủ thực lực đạt đến cấp bậc Thiên cấp, sát thủ ngã xuống hàng ngày không phải là ít.
Hắn cũng không thể vì suy nghĩ của mình mà tổn hại thực lực của phụ thân hắn, hơn nữa hắn cũng không có quyền để yêu cầu Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành hỗ trợ.
Tần Vũ hắn biết rằng cho dù có mở lời thì bọn họ chắc chắn cũng không đáp ứng hắn, bọn họ một đời ám sát, kẻ thù nhiều vô số kể, một khi lộ diện, liền là truy sát không ngừng nghỉ.
Hơn nữa bọn họ đều là một thân máu lạnh, đối với cảnh này sá có hề chi.
Nói đoạn Tần Vũ bất lực nhìn dưới quang cảnh trong thành, bây giờ trời đang lấm tấm mưa phùn, làm cảnh hỗn loạn bên dưới càng thêm tang thương, già trẻ gái trai dẫm đạp lên nhau mà chạy chốn.
Người thì trực tiếp bỏ của chạy lấy người, có người vội vội vàng vàng vơ vét một ít tài sản chạy trốn. Người bồng, người bế hài nhi của mình chạy trối chết.
Nhìn một cảnh ảo não vô cùng, một tòa thành đang an an ổn ổn bỗng chốc tang thương bao phủ khắp nơi, đâu đâu cũng bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi.
Mấy đứa hài nhi lạc phụ mẫu, đứng la khóc om sòm một mảnh, bọn chúng hoảng sợ khóc muốn rách cái cổ họng. Người già lại càng thảm hơn, bọn họ sức cùng lực kiệt, đành bình chân như vại, đứng yên tại chỗ, có hai lão già còn đang đánh nốt ván cờ cuối cùng của hai lão.
Bọn họ bởi vì đã tuyệt vọng trước thú triều kiếp nạn này!
Dưới chân thành, ngay tầm mắt của Tần Vũ lúc này, một lão bà tay cầm chuỗi hạt, đang khấn vái lão thiên, phù hộ cho Tam Sơn Thành vượt qua một hồi huyết sát kiếp nạn này. Bà lão khấn vái rồi đập đầu thật mạnh xuống nền gạch, đến nỗi đầu lão đã ướt đẫm máu, lão vẫn kiên trì khấn vái lão thiên.
Nhưng mà lão thiên sẽ nghe được lời cầu nguyện của lão bà hay sao?
Tô sư sỷ hai mắt đẫm lệ, nhìn qua Tần Vũ, rồi lại nhìn lên trời cao.
"Lão thiên! Sao người nỡ nhân tâm như vậy"
...
[Đinh! Thú triều bạo phát đề nghị ký chủ rút lui]
[Đinh!...]
"CÚT!"
Tần Vũ trong lòng quát lớn, hắn sống hai kiếp người, nhưng mà đến nay, hắn vẫn tự nhận mình là phàm nhân, hắn không thể chịu nổi trước một cảnh bi sầu trong Tam Sơn Thành.
Hắn chưa thể chặt đứt được tình cảm tầm thường của phàm nhân.
Nếu bây giờ hắn bỏ đi, bao nhiêu người sẽ ngã xuống, máu sẽ nhuộm đỏ Thông Thiên Hà.
...
[Đinh! Kích hoạt thần nhãn]
[Đinh! Kích hoạt sử dụng chức năng sức mạnh]
Tần Vũ hai mắt kim quang đại thịnh, nhìn hắn bây giờ một thân siêu phàm thoát tục, một thân từ từ phiêu du bay lên không trung, lăng không mà đứng.
Hai tay chắp thanh mộc kiếm sau lưng thẳng tắp. Bỗng giọng hắn ầm ầm vang vọng, ngạo nghễ mà nói:
- Tại hạ Tần Vũ, Tần thế tử nhất đại thế gia Trung Châu thành, Đông Vực. Tại hạ chiêu gọi tu sĩ trong thành, cùng với tại hạ đứng lên ngăn chặn một lần thú triều bạo phát này, bảo vệ bá tính trong thành, tránh một hồi kiếp nạn huyết quang. Tần thế gia nguyện không quên ơn các vị đạo hữu tương trợ.
Lời nói hắn thật uy lực, vang vọng khắp dãy sơn mạch chung quanh Tam Sơn Thành.
Nhưng mà sự thật phũ phàng, mấy ai quay lại chứ, Tần thế tử thì làm sao, mạng bọn hắn vẫn là quan trọng nhất, ngăn chặn thú triều, đùa!
Mắt thấy, tu sĩ vậy vẫn một mảng trối chết chạy trốn, Tần Vũ bất giác nổi lên một tia không cam lòng.
Hắn siết chặt nắm đấm.
Bỗng chốc có mấy tu sĩ quay lại, bọn họ cũng là nhìn thấy một cảnh tang tóc thương đau bên dưới không cầm lòng được mà quay lại.
Bọn họ cũng như Tần Vũ, tu đạo đến bây giờ nhưng mà vẫn chưa thoát được trói buộc với sinh linh tầm thường.
"Ta vẫn là phàm nhân a"
Bọn họ cũng là từ phàm nhân nghịch thiên mà tu hành!
Bọn họ hét lớn:
- Tần thế tử, ta đến trợ uy cho ngài.
- Tần thế tử, có ta đến!
- ...

Một người lại một người, bỗng chốc tu sĩ ào ạt đứng sau lưng hắn đông đến một mảng, nhưng mà so với số lượng yêu thú chung quy mà nói vẫn là quá ít đi.
"Thiếu chủ ..."
Ám Dạ Hành truyền âm.
"Lòng ta đã quyết các ngươi chỉ cần bảo trụ tính mệnh cho ta và hai người bọn họ là được. Nếu như không được, ta sẽ tự biết rút lui"
Hắn bây giờ cố gắng cầm cự, cho dân chúng trong thành có thêm thời gian chạy trốn, hy vọng có cao thủ trong thượng cổ tông môn để ý đến bên này.
Thanh thế lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người để mắt tới.
Nhưng mà cơ hội này cũng quá mong manh, Tam Sơn Thành cách Trung Thổ quá xa, gần như cực chí của Trung Thổ chi địa.
Tần Vũ nhắm mắt thở dài một hơi.
Nói đoạn yêu thú lúc này đã tràn ra đến gần rìa ma thú sơ mạch, Tần Vũ đột nhiên khí tức cực thịnh, hắn khởi lên khí tức của lão sư hắn để lại trên thanh mộc kiếm, hai tay thủ thế.
Đạo bào hắn bay phần phật bởi phong áp, mộc kiếm run rẩy dữ dội, trên trời, từng tia lôi kiếp chớp động. Uỳnh Uỳnh!
Bên dưới dân chúng trong thành thấy một cảnh này, người người triều bái, lão thiên chi uy a!
Dưới chuôi mộc kiếm hiện lên hai vòng tròn cấp cấp xoay tròn, một lôi một hỏa, thanh thế dọa người, rồi bỗng chốc hai cái long đầu xuất hiện từ chuôi kiếm, đây là khí tức của lão sư hắn, bay lượn quấn quanh mộc kiếm trợ uy cho một chiêu này.
Hắn hét lớn:
- SÁT!
BÀNH!
Lôi Diệm Trảm Thiên bay ra cực nhanh, hắn vừa vung kiếm đã đến trước mặt đàn yêu thú đang chạy trối chết về Tam Sơn Thành, một cái hỏa diệm bùng nổ, thanh sắc hỏa diệm hình nấm bùng cháy dữ dội, sóng nhiệt lan tỏa khắp nơi đến tận chân thành, một cỗ lực lượng bỏng rát, Trực tiếp thiêu đốt một mảnh rừng xanh, lôi điện liên tục trấn nát một vùng sơn lâm rộng hơn trăm trượng.
Chiêu này thanh thế dọa người, bởi vì có một tia khí của lão sư hắn gia trì nên uy lực kinh thiên nghĩa địa, ầm ầm vang vọng.
Tu sĩ trong thành thấy một chiêu này khí thế vụt tăng, hùng hùng hổ hổ lao tới.
- SÁT!
Bọn họ bây giờ một lòng theo Tần Vũ ngăn chặn cơn thú triều bạo phát này.
Dân chúng trong thành thấy một cảnh này, quỳ rạp xuống đất, người người triều bái.
- Cảm tạ tiên gia. Cảm tạ tiên gia.
...
Bành! Bành!
Chạy đầu là mấy con yêu thú cấp bậc thấp chỉ từ luyện khí kỳ đến kim đan đỉnh phong kỳ, liền bị Tần Vũ cùng tu sĩ trong thành một đường chém giết, bây trờ trước cổng thành một mảnh huyết nhục hỗn độn, Tô sư tỷ cũng là lần đầu thấy cảnh chém giết đẫm máu như vậy, có chút hoảng loạn, hơi thở không thông.
Bởi vì bọn họ là tu sĩ giang hồ, lại không có luyện qua đội hình chiến đấu, mới đầu lâm trận, khí thế còn cao, một đường chém giết dễ dàng. Vậy mà một hồi, mau chóng hỗn loạn, người chết, người bị thương la liệt, mạnh ai nấy đánh, mạnh ai nấy sống.
Tần Vũ thở dài, chỉ đành cố gắng cầm cự vậy.
Bành!
Một đóa lại một đóa phật liên bạo nổ sáng rực một vùng trời, sơn lâm bị thiêu đốt, khói lửa nghi ngút, mấy con yêu thú bị dị hỏa đốt, đau đơn gầm thét chạy loạn khắp nơi.
Đám yêu thú bây giờ toàn là Nguyên Anh kỳ trở lên, hơn nữa hai mắt huyết quang, cực kỳ hung bạo, liều chết mà đánh, tu si bắt đầu tâm lý hoảng sợ dao động.
Tần Vũ bây giờ phải trợ uy, hắn hét lớn:
- Mọi người chớ hoảng, tập hợp thành những nhóm nhỏ vây công giết từng con một.
Mọi người vô thanh vô thức, tập hợp lại với nhau theo lời hắn, bây giờ thế trận đã bớt loạn, dần dần ổn định.
Thiên cấp sát thủ của Ám Dạ Hành núp trong bóng tối, cũng gật gù tán thưởng, trong lòng lại càng thêm kính trọng thiếu chủ đời này của bọn họ.
Tần Vũ cài cắm phù lục phong, hỏa Luyện Hư kỳ cấp độ khắp nơi, hắn vắt cạn dự trữ trong không gian giới chỉ, thi triển trận pháp thiên cấp.
Phong Bạo Hỏa Sát trận!
Mọi việc đã xong, bây giờ Tần Vũ phải xúc thế, khởi pháp trận. Ngạo Dương thấy thế, liền hét lớn:
- Ta thủ hộ huynh khởi bạo pháp trận!
- Được.
Dứt lời, hai tay Tần Vũ bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ, khởi lên phù lục.
ĐÙNG!
Mấy chục cái phong bạo hỏa diệm khởi lên ngút trời thành một hàng rào lớn, chặn trước ma thú sơn mạch, yêu thú bị vây trong phong bạo gào rú kinh hoàng vang khắp dãy sơn mạch.
Tần Vũ thở hổn hển, lần đầu hắn khởi một cái thiên cấp trận pháp thanh thế lớn như này có chút hơi quá sức, phải nói cái hàng rào này dài mấy chục trượng.
Đoạn hắn lấy ra một bình bổ khí đan cao cấp, nuốt vào ừng ực chục viên.
Đám tu sĩ thấy một cảnh này, hò reo vui mừng:
- Tần thế tử uy vũ!

- Tần thế tử uy vũ a!
...
Nhưng mọi người vui mừng chưa được bao lâu, đám yêu thú Hóa thần kỳ cảnh giới đã tràn tới.
Bành! Bành!
- A! Cứu ta, làm ơn cứu ta.
- Aaaaa!
Tiếng hét thảm trọng vang lên khắp nơi, trong lòng tu sĩ một mảng lớn hoảng sợ kinh hãi.
Một vài con yêu thú Hóa Thần kỳ còn dễ nói, đây là mấy trăm con cùng một lúc, lại còn có mấy con yêu thú Hóa Thần kỳ đỉnh phong.
Uônggggg! một tiếng long ngâm.
Tần Vũ sử dụng Long Ngâm phù lục, chấn nhiếp Đám Hóa Thần kỳ yêu thú, lại dùng thêm gần chục tấm Vạn Lôi phù lục.
Oành oành!
Oanh sát khắp nơi, xác yêu thú chết như ngã rạ, nhưng mà số lượng còn lại vẫn là quá đông, mà trên người Tần Vũ bây giờ cũng đã hết phù lục, hắn đã dồn hết vốn liếng kéo dài thời gian.
Dân chúng trong thành vẫn còn quá nhiều, hắn nắm chặt tay, có chút bất lực, Tần Vũ hét lớn:
- Cố gắng cầm cự thêm một chút nữa.
Nói đoạn, lão sư hắn lúc sáng đột nhiên phát hiện khí tức của mình bạo khởi ở Tam Sơn Thành phương hướng, hơn nữa nhận ra kiếm chiêu Lôi Diệm Trảm Thiên của mình, biết Tần Vũ gặp phải cường địch, liền lập tức độn không bay qua đây.
Bây giờ chỉ là đang quan sát Tần Vũ, Thiên trưởng lão chưa vội nhúng tay, muốn mượn đợt thú triều này ma luyện thêm cho hắn, lại nhìn dân chúng trong thành, bất chốc thở dài một hơn.
"Đại đạo vô tình, ngươi cho dù vạn năng cũng có nhiều chuyện không thể quản"
Đoạn Thiên trưởng lão nhìn về phía gốc đại thụ.
- Huyết Ma Bồ Đề Thụ!
Thiên trưởng lão giật mình.
BÀNH!
Thiên trưởng lão chém một kiếm về phía Huyết Ma Bồ Đề Thụ, làm thân cây cháy đen từng mảng lớn, vậy mà không có chết, sinh sinh mãnh liệt rút xuống mặt đất, độn địa chạy trốn.
- Súc sinh muốn chạy!
Dư uy một chiêu kia của Thiên trưởng lão, bạt về phía Tam Sơn Thành vô tình chấn nát mấy con Hóa Thần Sơ kỳ yêu thú.
Huyết Ma Bồ Đề Thụ chạy trốn, mấy con yêu thú cũng bị mất khống chế, hai mắt đột nhiên trở lại bình thường, ngây ngốc đứng yên tại chỗ một hồi.
Tần Vũ thấy vậy liền hét lớn:
- Tranh thủ cơ hội trảm sát yêu thú!
Bành! Bành!
Yêu thú Hóa Thần Kỳ đỉnh phong vẫn còn mấy con, bọn chúng bây giờ đã bừng tỉnh, liền lao vào đại chiến với đám tu sĩ Tần Vũ.
- Aaaaa... cứu mạng ta.
- Cứu ta .....
Bên này Ngạo Dương đưa khiên thuẫn lên che chắn, mắt nhìn về phía Tần Vũ, trông chờ tín hiệu. Tình thế bây giờ không phải là bọn họ có thể kiểm soát được nữa.
Bỗng bọn họ nghe thanh âm vang vọng:
- Chúng đệ tử nghe lệnh, trảm sát yêu thú.
- Sáttttttt!
Oành! Oành!
Người của Thanh Vân tông đã tới bọn họ một thân tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, Hóa Thần kỳ đủ loại, lao xuống chém giết yêu thú, khí thế kinh thiên.
- Tam Sơn Thành được cứu rồi!
- Sống rồi!
- ...
Bỗng đâu có tiếng tu sĩ la lên từng tiếng lớn, bọn họ vô cùng mừng rỡ, lao vào ngoan cường chiến đấu tiếp, có mấy cái tu sĩ tranh thủ cơ hội đi lượm lặt bảo vật, yêu đan khắp chiến trường.
...
Thiên trưởng lão lúc vừa tới đây đã truyền lệnh cho chúng đệ tử xung quanh Tam Sơn Thành tiến về hỗ trợ ngăn chặn thú triều.
Ánh nắng xế chiều tiết trời thu vậy mà ấm áp vô cùng!
Tam Sơn Thành chi chiến một trận kinh thiên, máu nhuộm đổ một mảnh sâm lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.