Trăng treo trên cao, phân phát ánh sáng xuống nhân gian bên dưới không phân biệt chỗ cao, chỗ thấp, rừng rậm hay đại dương, sông hồ hay ao suối, tất cả đều được ánh trăng chiếu đến.
Ánh trăng lờ mờ len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất bên dưới như những đốm sao trên bầu trời thăm thẳm, chỉ khác là mỗi lần gió thổi qua, ánh sao trên mặt đất cũng lay động.
Thác nước đổ ào ào xuống mặt hồ bên dưới, làm bọt nước vung tung tóe, trắng xóa một góc hồ, vầng trăng tròn dưới mặt hồ cũng vì động tĩnh này mà trở nên lung lay, dập dìu theo từng cơn sóng.
Gió thi thoảng thổi làm hắc bào của Tào Trọng Nhạc khẽ tung bay trong gió, mắt hắn, nhìn mặt hồ chăm chú, không chớp lấy một cái.
Hồ động, tâm động!
Hắn lại nhớ nhà, nhớ phụ mẫu, nhớ tiểu muội của hắn.
"Muội muội, muội vẫn bình an chứ?"
Tào Trọng Nhạc thầm nhủ, hai tay chắp sau lưng khẽ siết chặt nấm đấm, hắn thân là vị ca ca duy nhất của tiểu muội, vậy mà lại không thể ở bên cạnh nàng chăm sóc và bảo vệ, chỉ có thể phó mặc cho người khác, hơn nữa, hắn còn không biết những kẻ đó, khi nào sẽ bán đứng hai huynh muội bọn họ.
Cảm giác này thật bứt rứt khó chịu.
"Nhớ tiểu muội của ngươi sao?"
Một giọng nói vừa lạ, vừa quen vang lên trong đầu hắn, làm hắn giật nảy mình, thân thể như cũ đứng yên bất động, dùng thần thức tìm kiếm kẻ thần bí vừa truyền âm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3472244/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.