Tiếng nước chảy róc rách hòa vào tiếng rù rì của đại thụ trong cơn gió cuối xuân đầu hạ làm không khí trở nên an yên dễ chịu.
Dế cũng bắt đầu đông hơn lúc trước, lâu lâu lại nghe chúng réc réc một hai tiếng, rồi mất tăm.
Văng vẳng trong hậu hoa viên chủ yếu là tiếng hót líu lo của lũ chim chóc.
Lẫn vào đó là tiếng hạ cờ trên bàn gỗ của Tần Vũ và lão tổ.
Lão tổ hắn lúc này vô cùng đăm chiêu, không thể không nói tên tiểu chất này của lão hạ cờ vô cùng độc ác, hắn thật là không biết kính trên nhường dưới chút nào cả.
"Hừ, cái tên này thật là ..."
Lão lấy tay xào đi xào lại quân cờ trong hũ, thể hiện sự khó nhằn trước nước cờ của hắn một cách vô cùng rõ ràng.
Lão nhìn khắp bàn cờ một lượt, tìm một điểm sinh cơ mới, vùng này đã bị hắn hoàn toàn kiểm soát, nếu lão cứ cố chấp đặt vào những quân cờ khác, trước sau gì cũng bị hắn đoạt lấy khí.
Cạch một tiếng thanh thúy, lão xoay chuyển thế cục về góc dưới bàn cờ, trông có vẻ xa, nhưng lại là điểm có thể giúp lão thay đổi cục diện ván đấu.
Mắt Tần Vũ ánh lên tinh quang, hắn cười khặc khặc trong bụng, rồi quyết định tha cho lão một con đường.
- Tiểu tử, làm sao con biết được bọn họ sẽ chấp thuận yêu cầu của chúng ta?
Đột nhiên lão lên tiếng hỏi hắn.
- Tam đại Thượng cổ gia tộc chắc chắn sẽ tranh ba vị trí chủ tọa, bọn họ tất nhiên sẽ không nhìn tới những vị trí ở bên dưới. Vị trí có quyền lực sau ba vị trí chủ tọa chỉ còn lại Thống Lĩnh Quân Bảo An, mà ứng cử viên cho vị trí này chỉ có ba nhà có phân lượng lớn là Tần gia chúng ta, Dương gia cổ tộc, và Vạn Thú Tộc. Nhưng Vạn Thú Tộc không đủ mối quan hệ để tranh vị, trực tiếp bị loại, chỉ còn Dương gia cổ tộc và Tần gia chúng ta, lúc này, Dương gia cổ tộc sẽ có hai lựa chọn, một là tranh vị với chúng ta, hai là lấy vị trí phó Thống Lĩnh Quân Bảo An.
- Vậy ngươi nói xem, tại sao họ lại chủ động nhường cho chúng ta?
Tần Vũ khẽ cười, hắn đặt xuống quân cờ trên bàn chính thức chiếm lấy khí của đám cờ của lão, làm lão khẽ nhíu mày.
Làm xong hắn mới nói tiếp.
- Dương gia cổ tộc sau trận chiến thượng cổ ấy nguyên khí đại thương, thực lực cùng tích lũy sa sút khôn cùng, khó khăn lắm mới có thể hồi phục, nhưng vẫn chưa đủ sâu, thậm chí tiểu chất suy đoán cũng chỉ ngang bằng với Tần gia chúng ta.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc họ từ bỏ tranh vị?
Tần Vũ lại đặt xuống quân cờ khác nối tiếp sau nước đi của lão, nhằm vào đám cờ đang yếu thế của lão.
- Bởi vì bọn họ muốn che giấu thực lực, và nội tình của gia tộc. Một khi Dương gia cổ tộc biểu hiện ra sự yếu thế, Tam đại thượng cổ gia tộc kia chắc chắn sẽ không buông tha, trực tiếp tìm cách trấn áp bọn họ, ngàn năm không thể ngẩng đầu.
- Hừ, nhưng bọn họ tỏ ra yếu thế như hiện tại, lại có thể đổi lấy an toàn?
Tần Vũ nhếch miệng cười nhàn nhạt.
- Con hổ thường không để mắt đến con lâm trư béo bở vô hại, cho đến khi lâm trư hóa thành đại hổ. Hơn nữa ...
- Ý ngươi muốn nói, nếu chúng muốn nắm chắc vị trí này, cần phải bảo vệ bốn vị phó Thống Lĩnh Quân Bảo An kia!
Tần Vũ gật đầu.
- Luật biểu quyết của thượng viện! Tam đại Thượng cổ gia tộc, cộng với Dương gia là bốn, vừa bằng tứ đại thế gia Đông Vực, và tứ đại thế gia Tây Vực. Trong trường hợp, thượng cổ gia tộc một phe, Đông Vực một phe, Tây Vực một phe, một khi biểu quyết không có phe thắng, lời gọi biểu quyết sẽ vô hiệu! Nhưng nếu Dương gia nằm ở phe Đông Vực, cũng chính là phe Tần gia chúng ta, biểu quyết đã được cân nhắc.
Lão nhìn hắn bằng một ánh mắt khác trong thoáng chốc, thì ra luật biểu quyết được hắn đề xuất lại thâm sâu và chặt chẽ như vậy.
- Nhưng tiểu tử nhà ngươi còn bỏ sót một điểm, Tây Vực có thể về phe cổ tộc.
Lão vừa nói vừa nhăn mặt suy nghĩ nước cờ cứu thua.
Tần Vũ thong dong nói:
- Trịnh gia nhất định sẽ không phản bội chúng ta!
Nói rồi hắn đưa mật thư của Trịnh Tuấn Hào cho lão xem.
Đoạn hắn nói tiếp:
- Những thế gia khác ở Tây Vực đều phụ thuộc vào con đường tơ lụa, chống đối Tần gia, chính là tự đoạn đi sinh ý của chính mình, xác suất phản bội là thấp, nhưng không phải không có. Tuy vậy, Trịnh gia ở Tây Vực lại có khả năng áp tràng và hiệu triệu rất tốt, đưa nguy cơ này xuống thấp hơn nữa. Chỉ có Liệt gia là có thâm cừu đại hận với Tần gia chúng ta.
- Nói như vậy Liệt gia là thế lực chúng ta cần lưu ý?
Tần Vũ lắc đầu.
- Trong tình thế hiện tại, Liệt gia rất khó để có thể kêu gọi đồng minh.
- Tại sao?
- Đối đầu với Tần gia, chính là đối đầu với Trịnh gia, hai đại thế gia mạnh nhất ở Nhân Tộc Vực, liệu có mấy gia chủ dám liều mạng?
- Nhưng thượng cổ gia tộc có thể đảm bảo cho bọn họ?
- Đó mới là vấn đề trọng điểm, gia gia! Vốn dĩ bọn họ đồng lòng như vậy, chính là bảo trì mối quan hệ đồng đẳng với thượng cổ gia tộc ở thời điểm hiện tại. Có Tần gia và Trịnh gia áp tràng, thế gia ở Nhân Tộc vực mới miễn cưỡng có tiếng nói ngang hàng với thượng cổ gia tộc, một khi thế cân bằng này phá vỡ, về dài hạn bọn họ vẫn là người chịu thiệt. Cho nên bọn họ buộc phải duy trì thế của Tần gia ta hiện tại, cho đến khi bọn họ tích lũy đủ sâu để đổi phe.
- Nói như vậy, nguy cơ vẫn có, chỉ là ngắn hạn thì không? Xem như tiểu tử ngươi cũng giỏi tính toán.
Tần Vũ khẽ cười:
- Trăm năm trước chúng ta đứng ngang hàng với bọn họ, bây giờ bọn họ chỉ có thể ngước đầu lên mà nhìn, trăm năm sau, tiểu chất sẽ đưa Tần gia đến vị trí đỉnh tiêm của thiên hạ, ngắn hạn không có nguy cơ, dài hạn chúng ta sẽ diệt nguy cơ! Khặc khặc!
Hắn cười đắc ý, rồi đặt quân cờ xuống kết thúc ván cờ, làm lão tổ của hắn chau mày nhăn nhó vô cùng.
Không thể không nói hắn đã chừa cho lão một con đường sinh cơ, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn một mẻ hốt trọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]