Ba ngày sau, Trung Châu Đông Vực, trăm dặm về phía Bắc, một thân ảnh lao vun vút trên không trung, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Chỗ phi kiếm hắn lướt qua để lại một trận cuồng phong mạnh mẽ, cuốn mọi thứ theo sau, gió thổi phần phật một lúc mới chịu ngừng.
Từng tán cây bên dưới xào xạc từng hồi, như thể tức giận vì có kẻ phá đi bầu không khí yên tĩnh của màn đêm đầy sao.
Vương Nhĩ Cát Đa không khỏi nhíu mày suy tư, cái cảm giác bất an này đã theo hắn kể từ lúc rời khỏi hoàng cung cho đến tận đến bây giờ, càng ngày hắn càng thấy mãnh liệt.
Cát Đa đột nhiên ngừng lại giữa không trung, ánh mắt nghiêm nghị giận dữ hét lớn.
- Là ai? Là ai dám theo sau bổn điện hạ?
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, đáp lại hắn chỉ có tiếng cỏ cây lạo xạo, cùng với tiếng gió thổi nhè nhẹ trong đêm.
Đây đã là lần thứ mười mấy hắn làm như vậy trong suốt cả hành trình.
"Chẳng lẽ ta lại thần hồn nát thần tính?"
Hắn nhìn xung quanh lại một lần cuối, rồi lao nhanh về phía trước.
"Chỗ này đã là địa phận của Tần gia quản hạt, chắc có lẽ sẽ không có người của bọn chúng!"
Cát Đa cố lấy lại bình tĩnh, tự nhủ với bản thân.
Ở phía sau hắn, đám người của Hạ gia cẩn thận nhìn nhau, khẽ gật đầu ra ám hiệu, bọn chúng cố gắng duy trì khoảng cách vừa phải để không bị Cát Đa phát giác.
Tên đội trưởng cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458333/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.