Nghị sự kéo dài đến chập tối mới kết thúc, hầu hết các vấn đề trọng yếu đều đã được thông qua, những vấn đề thứ yếu còn lại cũng được lão tổ đích thân phân phó cho các vị trưởng lão và thiếu chủ trực hệ đảm nhận trách nhiệm xử lý.
Bên ngoài, mặt trời đã khuất sau bờ tường, ánh nắng ráng chiều một màu vàng cam chói mắt, ánh sáng ấy vẫn cố le lói soi rọi dẫn lối cho vạn vật trước khi mặt trời hoàn toàn khuất dạng.
Khói bếp nghi ngút bốc lên tận trời cao, hòa vào nền trời cam cam kia tạo cho người ta cảm giác ấm cúng lạ thường.
Thợ săn trở về bên ngoài thành, nhìn khói nghi ngút trên bầu trời, bụng không khỏi sôi lên một trận, bước chân mệt mỏi vô thức lại nhanh hơn một chút, dường như bọn họ đang bị thôi thúc bởi bữa cơm chiều với người nhà.
Tần Vũ cũng vậy, tuy hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, vốn cũng không cần phải ăn uống như phàm nhân nữa, nhưng mỹ vị nhân gian, và cái cảm giác ấm cúng quây quần bên người thân là điều không thể phai nhòa.
Hắn thả cước bộ đi sau phụ thân hắn một bước chân mà hầu chuyện.
Nhìn khoảng sân rộng trước mặt, Tần Ngạo Thiên lại khẽ mỉm cười, y nhớ lại chuyện xưa, nhớ lúc Tần Vũ vẫn còn nhỏ, hắn như thể một đứa trẻ có suy nghĩ ông cụ non khác thường, chỉ đứng ở gốc cây, nhìn mấy vị biểu ca biểu đệ mình đùa nghịch mà khẽ cười.
- Ài, Vũ nhi à, thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458325/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.