Buổi sớm tinh mơ, trời đất hãy còn yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng chim hót líu lo bên ngoài hiên.
Con Mực nghịch ngợm, ngóc cái mỏ lên sủa lũ chim, làm chúng giật mình, vỗ cánh bay phành phạch, chuyền từ cành này sang cành khác.
Nó thấy vậy thì vô cùng khoái trá, cứ chạy quanh quanh rồi lâu lâu dừng lại sủa, chọc phá lũ chim trên cao.
Cái sân vốn dĩ đang yên tĩnh, nay lại inh ỏi tiếng con Mực.
Con Miêu cũng bởi vậy mà tỉnh giấc, nó ngáp dài, trườn bụng sát xuống mặt đất một cái cho tỉnh ngủ, lười nhác nhảy lên bờ hiên đi dạo một vòng "lãnh thổ".
Kim Mao bị con Mực phá giấc, nó đứng trên cành Liễu, ném đá xuống chỗ con Mực, làm con Mực sủa loạn lên ầm ĩ, náo cả góc sân.
Tử Yên ở bên trong phá không mà lao ra ngoài, một cước lạnh lùng đá con Mực bay ra khỏi sân đình viện, tiếng chó ăng ẳng vang vọng trong không trung.
- Hừ, có để yên cho ta và đại ca nghỉ ngơi không hả?
Nói rồi, nó ngáp dài, cái tay không quên vỗ vỗ cái miệng tạo ra tiếng oa oa kéo dài.
Kim Mao thấy con Mực bị đá như quả banh, co đầu rụt cổ trốn trên cây Liễu không dám nhúc nhích.
Tần Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, trên mặt tràn ngập tiếu ý, khung cảnh buổi sáng như thế này hắn không còn lạ gì nữa.
Tử Yên thấy hắn, liền nhanh chân chạy lại, giang rộng hai tay đòi hắn bế.
Tần Vũ thuận tay bế nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-van-he-thong/3458323/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.