Chương trước
Chương sau
Ở trong đại trận này, Hạ Khinh Nhu tuyệt đối không có lợi thế để chiến đấu, hắn ta điều khiển Hình Thiên Khôi Lỗi đánh loạn chặn đường Liễu Thần ở phía trước, còn bản thân ở phía sau, lôi ra pháp bảo muốn độn ra khỏi phạm vi bao phủ của đại trận.

- Di!

Khuôn mặt Khinh Nhu khẽ biến sắc, pháp bảo độn thuật của hắn, vậy mà mất đi tác dụng ở trong đại trận này.

"Cấm chế pháp vực? Chết tiệt ..."

Hắn suýt chút nữa là quên mất, Liễu Thần là đại năng trọng tu a, cho nên thi triển cấm chế pháp vực đối với nàng mà nói chỉ là một cái lật tay mà thôi.

Nhưng hắn chân chính không biết rằng, Bích Dao cũng có thể thi triển cấm chế pháp vực, tuy có mất thời gian chuẩn bị một chút, nhưng nàng vẫn có thể bố trí nó.

Mà đại trận ở chỗ này, chính là nàng và Liễu Thần hợp lực bố trí, bây giờ cho dù là Bán Tiên cảnh giới tu sĩ đi lạc vào đây, muốn dùng độn thuật chạy ra ngoài cũng là không thể.

Chạy trốn thất bại, Khinh Nhu bấy giờ mới dẹp bỏ ý tưởng dùng độn thuật phá vây, chỉ đành bắt lấy Tần Vũ để đổi lấy cơ hội sống, hoặc là giết chết hắn, đột phá vòng vây.

Nghĩ vậy, hắn liền tìm kiếm thân ảnh của Tần Vũ, để rồi nhận ra, trong lúc hắn phân tâm tìm cách sử dụng độn thuật bỏ chạy, đối phương đã tiềm hành ở xung quanh, chờ cơ hội đột kích hắn.

Bất chợt, Hạ Khinh Nhu đổ mồ hôi lạnh sau lưng, tên họ Tần kia, tâm cơ sâu không lường được.

Hắn đành phải khích tướng đối phương, hy vọng Tần Vũ lộ diện, hắn mới có cơ hội công kích, trong tình thế hiện tại, ngay cả cái bóng Tần Vũ hắn còn không thấy đâu, lấy gì tấn công đột phá vòng vây.

- Tần Vũ, ngươi không dám trực diện đấu với ta một trận sao? Không phải danh khí ngươi lớn lắm sao? Bây giờ lại trốn chui trốn lủi tìm cách cắn trộm ta vậy?

Tần Vũ tiềm hành ở xung quanh, cười nhạt, chỗ này là chiến trường, hoặc ta sống, hoặc ta chết, cái gì mà quang minh chính đại, hết thảy là viễn vông.

Hạ Khinh Nhu khích tướng bất thành, ngó dáo dác ở xung quanh, ánh mắt đã có chút lo lắng.

Phải, Tần Vũ đang chèn ép tâm lý của hắn trước, cái này gọi là chưa đánh đã thua trong tâm trí, khi triển khai tấn công sẽ càng có thêm lợi thế.

Đối phương càng lo lắng, càng gấp gáp, càng nóng nảy, sự phán đoán và khả năng ứng biến sẽ bị giảm đi, dù ít hay nhiều cũng đã là lợi thế cho Tần Vũ.

Bởi vì Hạ Khinh Nhu là khí vận chi tử cho nên Tần Vũ mới phải cẩn thận như vậy!

Muốn diệt sát một tên khí vận chi tử không hề đơn giản, chính vì vậy mà Tần Vũ mới phải dày công bố trí như thế này, để một khi ra tay đối phương nhất định phải chết, hoặc ít nhất là trọng thương chí mạng.

Dựa theo phán đoán của Tần Vũ, hẳn là bây giờ tên Hạ Khinh Nhu kia đã vô cùng sốt ruột, bây giờ hắn sẽ làm cho hắn nóng nảy hơn.

Từ trong màn đêm u tối, ẩn sau đám oán quỷ lượn lờ, một thanh chủy thủ lao như thiểm điện, nhằm thẳng vào ót của Hạ Khinh Nhu mà oanh tới.

Khi còn cách Hạ Khinh Nhu tầm 1 trượng, hắn đã phát giác ra, lập tức nhanh nhẹn, xoay người, gạt kiếm chống đỡ.

Choang!

OÀNH! ĐOÀNG!

Thanh chủy thủ chạm vào sống kiếm của Hạ Khinh Nhu lập tức phát nổ, một ngọn lửa nóng rát phủ lấy mặt hắn, làm hắn không thể không nhắm mắt theo bản năng, chưa kịp hoàn hồn, một tiếng sấm nổ ầm vang bên tai.

Một tia tê liệt nhỏ chạy dọc cánh tay hắn đến bả vai mới bị tiêu trừ, hắn lấy kiếm dùng thanh phong hệ chân khí thổi bay đám dị hỏa đang bám lấy hắn mà thiêu đốt không ngừng, cố gắng dùng tinh thần lực cảnh giác xung quanh.

Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, chưa đến 3s sau tiếng nổ, Tần Vũ đã đánh đến một chiêu, Lôi Diệm Trảm Thiên, bồi ngay sau khi chủy thủ phát nổ.

ĐÙNG! ĐOÀNG! OÀNH OÀNH OÀNH!

Hạ Khinh Nhu cũng là tu sĩ thân chinh bách chiến, tử chiến không ít lần, rất nhanh đã kịp tế lên pháp bảo phòng thủ, chặn đứng một đòn chí mạng này của Tần Vũ, nhưng hắn bị thương cũng không nhẹ.

Hai cánh tay của y tê rần sau khi đỡ một chiêu kia của Tần Vũ, khóe miệng trào máu tươi.

Tần Vũ ở trong bóng tối cười khẩy, quả nhiên là khí vận chi tử, muốn miểu sát hắn, thật không đơn giản a!

Nhưng hiệu quả tiêu hao thấy rõ, hắn đã bắt đầu thụ thương, tâm lý cũng đã xao động không ít, ánh mắt của tên họ Hạ này, đã có biểu thị sự lo lắng nhiều hơn hai phần.

Liễu Thần ở phía bên kia đang không ngừng giao chiến với Hình Thiên Khôi Lỗi, quả nhiên là con cháu thế gia ở thượng giới, cái khôi lỗi này của hắn, có thể so với bán tiên cảnh tu sĩ, bởi vậy mà có thể quấn lấy phân thân Liễu Thần trong thời gian dài như vậy.

Hạ Khinh Nhu xoay người về phía Lôi Diệm Trảm Thiên lao tới lúc này, thủ thế hét lớn:

- Tần Vũ, tên chó chết nhà ngươi, lăn ra đây cho ta!

Tần Vũ cười lạnh, cái tên khí vận chi tử này, đúng là bị hắn quay đến mất bình tĩnh rồi mà, có ai đời, đột kích xong đừng yên ở chỗ cũ chờ hắn thủ thế phòng thủ đâu chứ.

Từ sau lưng Hạ Khinh Nhu, Tần Vũ xuất hiện như một bóng ma, hắn dùng thần thông dịch chuyển, thi triển Phiên Sơn Ấn đánh tới.

Hạ Khinh Nhu cười gằn, hắn là cố ý biểu hiện như vậy, để dụ Tần Vũ ra ám chiêu với hắn, như chuẩn bị sẵn, hắn xoay người lại, sẵn sàng dùng kiếm chiêu phản công Tần Vũ.

Thanh kiếm của hắn chém phăng đôi tay đang lao tới của Tần Vũ, nhưng lạ là không có máu rơi ra, hắn chém trúng tàn ảnh.

Tần Vũ cười gằn, Hạ Khinh Nhu này quả nhiên quỷ quyệt, nhưng trước khi ra tay, Tần Vũ cũng đã tính toán sẵn biến số, ngay khi hắn chuẩn bị làm ra động tác xoay người, Tần Vũ đã dùng Tam Thiên Lôi Động vòng ra sau lưng hắn.

Vỗ lên trên bả vai phải, cánh tay cầm kiếm của Hạ Khinh Nhu một chưởng toàn lực.

Phiên Sơn Ấn!

BÀNH!

Hạ Khinh Nhu bị một chưởng này đánh văng hơn trăm trượng, cày nát mặt đất bên dưới, những dây leo gai nhọn của Liễu Thần, tạo ra vô số vết xước trên thân thể hắn, tiên huyết rơi ra không ngừng.

Một chưởng này của đối phương không chỉ làm nhục thân của hắn bị thương nghiêm trọng mà thần hồn cũng dao động không thôi.

"Hợp Thể kỳ công pháp?"

Hạ Khinh Nhu kinh ngạc không thôi, bởi vì theo tình báo, Hợp Thể kỳ công pháp sớm đã tuyệt tích ở Thiên Huyền Đại Lục.

ẦM! ẦM! ẦM!

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sợ hãi nhìn bóng Tần Vũ tiêu thất trong bóng đêm, kẻ tên họ Tần này, làm hắn thật sự cảm thấy khiếp sợ, hắn như một bóng ma thực thụ trong cái đại trận quỷ dị này.

Ho ra búng máu tươi, Hạ Khinh Nhu đang chật vật tìm cách đứng dậy, thì từ trên đỉnh đầu của hắn, một tia uy áp kịch liệt lại đánh tới.

Phiên Sơn Ấn, mượn đại địa pháp tắc, gia tăng trọng lực áp xuống, phối hợp với dây leo, quấn chặt hắn ở dưới mặt đất.

Một chưởng này nếu đánh trúng, nhục thân của hắn chắc chắn sẽ bị đánh trọng thương.

Hạ Khinh Nhu hai mắt đỏ ngầu, không tiếc mọi giá vùng vẫy thoát khỏi dây leo, nhưng hắn càng chống cự, dây leo quấn càng chặt.

- PHÁ CHO TA!

Một tiếng rồng ngâm dữ dội vang lên khắp không trung, lân giáp ẩn ẩn hiện hiện trên người hắn, lực lượng hắn bạo tăng, thoát khỏi trói buộc của dây leo!

p/s: hờ hờ, chương tới mới oánh nhau bung bét nha ae, he he

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.