Chương trước
Chương sau
Xa Bỉ Luân lao vun vút trong rừng rậm, tuy lão truy theo tín hiệu ở phía trước một cách vô cùng gấp gáp nhưng lão vẫn cẩn thận phòng bị xung quanh, bởi vì lão đã sớm nhận ra, không có dấu vết của Thổ Độn Thần Thông lưu lại, điều này chứng tỏ việc khí tức của nó liên tục di chuyển là có thứ khác hoặc có kẻ khác làm ra.

Bởi vì vậy, sau một hồi suy đoán và rút gọn lại dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của lão, chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là có kẻ bắt giữ được Huyết Ma Bồ Đề Thụ, nhưng chưa hoàn toàn trấn áp được nó, và nó đang kháng cự lại vô cùng mạnh mẽ, cho nên mới để lộ khí tức ra bên ngoài, và do đó kẻ này buộc phải nhanh chóng di chuyển ra khỏi nơi đây, tránh cho những kẻ có dã tâm như lão tìm đến.

Hai là kẻ này cố tình dẫn dụ bọn họ truy theo, nhằm một mục đích gì đó, điều này khả năng không lớn, bởi vì ở đây ngọa hổ tàng long, trừ khi kẻ này đã cẩn thận chuẩn bị, không thì khác nào đưa dê đến trước miệng cọp.

Ở xung quanh, khí tức của mấy lão quái Độ Kiếp Kỳ khác cũng dần xuất hiện, bọn họ cũng đã phát giác ra khí tức của Huyết Ma Bồ Đề Thụ đang di chuyển.

"Hừ, một lũ tu sĩ phiền phức!"

Xa Bỉ Luân hừ lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, qua một hồi lâu, lão cũng đã có cơ sở để tin vào giả thuyết thứ hai của lão, bởi vì, tốc độ của kẻ này vô cùng quái dị, dù lão có đi nhanh thế nào, hắn cũng có thể đi nhanh như lão, hơn nữa, còn cố ý duy trì khoảng cách vừa đủ để lão cảm nhận được khí tức của Huyết Ma Bồ Đề Thụ.

Xa Bỉ Luân ánh mắt có chút tức giận!

"Tên khốn, tốt nhất đừng để ta tóm được ngươi!"

Tần Vũ lao vun vút trong sâm lâm, hắn như thể xé toạc cơn mưa, thân ảnh di chuyển như lôi đằng thuấn di, tốc độ tương đương với Độ Kiếp Kỳ không phải là thứ người phàm có thể dễ dàng hình dung.

Tần Vũ ngoái nhìn lại phía sau, trong phạm vi của Thần Nhãn, có không dưới năm cao thủ Độ Kiếp Kỳ đang truy theo hắn, lần này, quả thực hắn đã giăng lưới được mẻ cá lớn a!

[Đã khóa mục tiêu - Xa Bỉ Luân]

[Đã khóa mục tiêu - Đoạn Trường Sinh]

...

Cao thủ Độ Kiếp Kỳ bình thường cũng chỉ có thể truy tung cùng lúc ba đến năm người mà thôi, nhưng Tần Vũ hắn lại khác, hắn muốn truy tung bao nhiêu cũng được, không hề hạn chế, hoặc có thể là có hạn chế nhưng hắn chưa chạm đến ngưỡng đó.

Mặc kệ thế nào, trước tiên hắn cần theo dõi mấy lão già này đã, chỉ cần hắn xác định được vị trí của bọn chúng ẩn náu, Tần Vũ liền có cách để lùng diệt từng thế lực một.

Tần Vũ dẫn bọn họ đi càng lúc càng xa dãy sơn mạch lúc trước, bọn họ một mực truy đuổi hơn một canh giờ không buông, vô cùng cố chấp, điều này cũng có thể thấy đám tà ma ngoại đạo này coi trọng Huyết Ma Bồ Đề Thụ đến bực nào.

Xưa nay, bọn chúng luôn luôn thèm muốn Huyết Ma Bồ Đề Thụ là bởi vì gốc ma thụ này có nhiều thần thông hỗ trợ chúng công thành, đặc biệt là Thú Triều thần thông của nó.

Nói cách khác, thu phục được Huyết Ma Bồ Đề Thụ tương đương với nắm giữ một đội quân yêu thú hùng mạnh trong tay.

Thậm chí cả yêu thú đẳng cấp Hợp Thể Kỳ cũng có thể bị Huyết Ma Bồ Đề Thụ mê hoặc mà sai khiến, từ đó kết hợp với đệ tử trong giáo phái tiến công thành trì thế lực đối địch ở quy mô lớn.

Một khi đồ thành, đám người tà ma ngoại đạo này lại có thể thi triển huyết tế, một trong những nghi lễ quan trọng của bọn chúng để nhận ban pháp từ vị tà thần mà bọn họ tôn thờ.

Cũng vì lẽ đó mà Huyết Ma Bồ Đề Thụ sớm đã trở thành Ma Vật Thần Cấp trong danh sách Ma Vật Chí Hung của bọn chúng.

Bây giờ Huyết Ma Bồ Đề Thụ ở trước mắt, lẽ nào bọn chúng lại dễ dàng buông tay.

Nếu có được nó trong tay, đưa về giáo phái tuyệt đối lập được đại công, mà giữ làm của riêng, cũng có thể trở thành bá chủ kiêu hùng một phương.

Chí bảo như vậy, ai mà không thèm khát.

Bọn họ truy đuổi theo Tần Vũ ráo riết, mãi cho đến khi đến bãi loạn thạch rộng lớn mới bắt đầu mất dấu.

Đám người truy theo hắn, bắt đầu xác định phương hướng lần nữa.

"Không ổn, khốn trận!"

Rất nhanh chóng đã có kẻ nhận ra điểm khác thường ở chỗ này.

Ở giữa tâm trận của bãi loạn thạch, một tiếng ếch kêu vang lên trầm thấp.

Ộp! ... Ộp! ... Ộp!

Mỗi lần Thiên Độc Thiềm Thừ phát ra tiếng động, miệng và các lỗ thông khí trên cơ thể nó lại tỏa ra một luồng khói độc không màu.

Chỉ có dùng Thần Nhãn mới có thể phát hiện ra được sự hiện diện của nó mà thôi.

Ở một góc của đại trận, một nam tử trung niên tu vi Độ Kiếp kỳ hừ lạnh.

- Dám đùng độc với ta, đúng là chán sống!

Hắn phồng má lên căng tròn, rồi thổi ra một hơi, luồng khói xanh từ miệng hắn nhanh chóng tản ra xung quanh, vậy mà cự nhiên có thể hòa tan độc tố của Thiên Độc Thiềm Thừ một cách dễ dàng.

Nhưng mà làn khói độc của Thiên Độc Thiềm Thừ vẫn cứ nồng đậm như cũ, dường như chỉ tập trung vào tấn công y, làm y bực mình, dồn toàn lực thi triển độc công.

Độc công của lão nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, Tần Vũ thấy vậy mới thu lại Thiên Độc Thiềm Thừ, hắn nở một nụ cười thỏa mãn rồi mới rời đi.

Độc của Thiên Độc Thiềm Thừ có lẽ không đủ để cầm chân mấy lão già Độ Kiếp Kỳ này, nhưng độc công của Đoạn Trường Sinh lão nhân này, hẳn là có thể.

Lão ta đến khi biết được, Tần Vũ lợi dụng lão để vây hãm những người khác ở chỗ này, không biết sẽ là bộ mặt như thế nào.

Đúng là trộm gạo không được lại còn mất nắm thóc.

Cái khốn trận này, có linh lực trong mười hai cái lá của Liễu Thần gia trì, bọn họ muốn phá trận cũng cần một đoạn thời gian dài, ít nhất cũng cần một đến hai canh giờ.

Chưa kể đến, ở bên trong khốn trận này, cũng không chừng sẽ phát sinh xung đột giữa các bên, nếu vậy thời gian cũng bị kéo dài hơn.

Mà chỉ cần nhiêu đó thời gian cũng đã đủ cho Tần Vũ tàn sát một trận.

Hắn lập tức quay trở lại dãy sơn mạch ban đầu, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn lúc dẫn dụ đám người này.

Tốc độ cực hạn của Tần Vũ bây giờ, có thể sánh ngang với cường giả Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, thậm chí là Bán Tiên sơ kỳ.

Hắn lao đi trong rừng rậm, như thể sao băng vụt ngang qua bầu trời, ngay cả Băng Hoàng, người đi theo bảo hộ hắn, cũng phải khiếp sợ dùng toàn lực mà truy theo.

Lão khẽ rùng mình khi nghĩ tới, nếu hắn đạt tới Bán Tiên kỳ cảnh giới thì sẽ còn nhanh đến như thế nào.

Chỉ trong chốc lát Tần Vũ đã quay trở lại trận pháp ẩn nặc hành tung của hắn bố trí lúc trước.

Bích Dao vẫn một mực ở chỗ này chờ hắn, bên ngoài chiến sự vô cùng loạn lạc, các thế lực xảy ra xung đột ở khắp mọi nơi.

Tần Vũ nhìn Bích Dao một thoáng rồi hắn nói:

- Theo ta, ta dẫn nàng đi đồ sát một trận!

Bích Dao hai tai thoáng đỏ, sống mấy ngàn năm, trọng tu trở lại, đây là lần đầu tiên có nam nhân nói với nàng một câu khí phách như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.