Chương trước
Chương sau
Mặt trời dần dần hạ xuống, bây giờ chỉ cao hơn đầu ngọn cây một chút, nắng chiều màu vàng cam chiếu tà tà xuyên qua kẽ lá.

Gã thợ săn nheo mắt nhìn mặt trời qua tán cây rậm rạp, gã khẽ thở dài, rồi đưa tay rút cái tù và ở thắt lưng ra, đưa lên miệng thổi một hơi thật dài.

"Ù ... ù .... ù ..."

Mấy gã thợ săn khác cùng đám thiếu niên trẻ tuổi, lập tức ngẩng đầu lên nhìn sắc trời bên trên, bọn họ dường như thở dài thườn thượt cùng một lượt, sắc mặt chán chường nhìn nhau nói.

- Về thôi ...

- Ài ... lại một ngày không có thu hoạch gì ...

Ngoài mấy quả dại bọn họ hái hoặc nhặt được trên đường tìm thú săn ra, thì còn lại không có thu hoạch gì khác.

Bởi vì bây giờ trong màn đêm đen xuất hiện tà vật ăn thịt người, bọn họ không dám nán lại nữa.

Thời gian đi săn cũng bị thu hẹp dần, mặt trời chưa khuất núi, bọn họ đã phải trở về cho kịp giờ.

Gã thợ săn trung niên, có lẽ là người đứng đầu ở chỗ này, giắt cái tù và lên hông, rồi dõng dạc điểm danh:

- A Ngưu ...

- Có tiểu bối.

- Tiểu Manh ...

- Có.

Điểm danh xong một lượt, tất cả tập hợp thành một hàng ngũ, nối đuôi nhau đi xuống núi.

Trên một ngọn cây ở phía xa, một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt vô cùng trong trẻo, hắn trầm ngâm nhìn đoàn người đang xuống núi.

Khẽ thở ra một ngụm trọc khí.

Trời chiều, gió lộng, lá cây rụng xơ xác, khung cảnh bởi vì đám người thợ săn mà trở nên tiêu điều xơ xác.

"Đám người đại thế gia, lợi dụng tình thế khó khăn, mà mị hoặc chúng sinh, tôn thờ tên một tên công tử bột lên làm thiên tử, ..., ài, ..., ngày tàn của Thiên Huyền Đại Lục đến gần rồi a ..."

Hắn khẽ xoay người, lập tức biến mất trong tán cây.

Thân thể y lao vun vút trong rừng rậm, tìm kiếm một con mồi thích hợp.

Y muốn thay trời hành đạo, cứu giúp đám người thợ săn khốn khổ kia.

Mặt trời bây giờ nằm sát mặt đất, một nửa mặt trời đã bị mặt đất nuốt chửng.

Không khí càng lúc càng trở nên ảm đạm, âm u và lạnh lẽ.

Đám thợ săn lúc này mới ra khỏi chân núi, nhìn thấy cổng thôn ở trước mặt, mới thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Đã về đến thôn rồi a ...

Có mấy thiếu niên nhát gan vui mừng hô lớn.

- Sống rồi a ...

- Các ngươi quả là nhát gan a ...

Có vài người liền lên tiếng châm chọc, tuy họ nói vậy, nhưng tâm tình không khác đám nhóc này là bao.

Từng có một nhóm thợ săn bị bóng đêm nuốt chửng ở chân núi, chỉ vì mấy phút chậm trễ, điều này đã ám ảnh họ trong một khoảng thời gian dài.

Càng tiến về phía cổng thôn, bọn họ càng lờ mờ thấy được trên nền đất có thứ gì đó, nhìn giống với lưng của một con heo rừng.

- ... lớn ... lớn quá!

- Con Sơn Trư này to đến mức khoa trương a, cơ mà sao nó lại nằm ở đây?

Thợ săn trung niên bạo gan tiến lại gần quan sát, phát hiện ở vị trí tâm hạch của nó, bị người đâm thủng một lỗ to bằng ngón tay út, vô cùng gọn gàng.

"Là vị đại hiệp nào trợ giúp chúng ta a?"

Gã vừa nhìn là đã biết đây là vết tích của cao thủ trong giới giang hồ, thậm chí là tu chân giới.

Gã theo lễ chắp tay vái bốn phương tám hướng, tâm thành khẩn nói:

- Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ!

Xung quanh bốn bề tĩnh lặng, không có tiếng đáp trả, chỉ có tiếng thú rừng kêu gào trong màn đêm.

Đám thợ săn ở phía sau vội nói:

- Lão trương, mau kéo xác nó vào bên trong, không là không kịp mất ...

- A ... đúng rồi ... mau mau ...

Gã thợ săn vội vã kéo xác con Sơn Trư vào bên trong cánh cổng của thôn, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

- Cầu mong Tần thiên tử bảo hộ thôn chúng thần.

Nam tử trung niên tuấn tú, đứng trên một ngọn cây cao nghe được những lời này thì thở dài.

- Ài, Tần Vũ, tạm thời lão tử bỏ qua cho ngươi vậy ...

Từ pho tượng, một luồng hào quang nhanh chóng bắn thẳng lên trời, thẳng đến mười trượng mới dừng lại, rồi tỏa ra thành vòng tròn như một cái quả cầu bao trọn lấy tiểu thôn trăm hộ vào bên trong.

Từ trong thôn, đám trẻ con và phụ nữ thấy xác con Sơn Trư lớn bằng một gốc đại thụ trăm năm (mười người lớn ôm mới xuể) thì vui mừng khôn xiết.

- A ... mau coi con Sơn Trư lớn quá ...

- Chúc mừng lão Trương, lần này chúng ta đủ ăn một tuần rồi a.

- ...

Hắc Ám Trường Dạ dần dần vây lấy thung lũng vào bên trong.

Lạ là đám quỷ vật vậy mà dường như sinh ra sợ hãi với nam tử tuấn tú kia, không con nào dám bén mảng lại gần.

Hắn tùy tiện vung tay, một đạo hào quang phát ra từ ống tay áo, quét ngang một đường, ngang trăm trượng, dài một dặm, toàn bộ quỷ vật bị hắn diệt sát sạch sẽ trong một chiêu.

Thực lực vô cùng khủng bố.

Y ung dung đi trong bóng đêm, vừa đi vừa ngâm nga mấy câu thơ.

...

P/s: hôm nay tác mệt, nên chương này 1000 chữ, hôm sau sẽ bù, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.