Chương trước
Chương sau
Chuỗi hạt trên cổ Giai Không tách ra thành từng viên, nhanh chóng hóa lớn ngang với đầu người, cấp cấp xoay tròn, ồ ạt lao về phía Tần Vũ.

Tần Vũ cười lạnh.

- Điêu trùng tiểu kỹ!

Hắn phóng xuất Vạn Kiếm Quy Tông Kiếm Trận bên trong nội thể ra bên ngoài, Kiếm Trận vừa hiện thiên địa biến sắc, một màu huyết sắc bao phủ lấy phương viên trăm dặm, bầu trời như đổ máu, tràn ngập tang thương, lòng người run rẩy.

Ngay cả Giai Không cũng giật mình hoảng sợ, mỗi hơi thở của Tần Vũ bây giờ đều mang theo vô tận Thiên Uy, hắn hét lên kinh hãi:

- Thiên Uy Kiếm Thai!!!

Giai Không thu hai tay về trước ngực làm ra một thế thủ, hạt châu đang ồ ạt bay ở phía trước cũng cấp tốc lui về, xoay tròn trước mặt hắn tạo thành một cái màn chắn, che chở cho hắn nghênh đón cơn mưa kiếm khí ở phía trước.

UỲNH ... UỲNH ... UỲNH ... UỲNH!

Kiếm khí như mưa sa, mỗi một tia kiếm khí mang theo lực công kích tương đương một kích toàn lực của Hợp Thể trung kỳ, lực công phải nói vô cùng khủng bố.

Giai Không tự thân tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Thân đến đại thành, vậy mà dưới loạt công kích này vẫn chịu không nổi, khóe miệng trào máu, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn thân ảnh của Tần Vũ trước mặt.

Đây là kẻ địch khủng bố nhất mà hắn không bao giờ nghĩ tới, sức mạnh này thậm chí còn vượt qua cả sư phụ hắn lúc áp chế cảnh giới, thủ đoạn công kích phải nói là nghịch thiên.

Đối phương mới ra có một chiêu Giai Không đã cảm thấy không ổn, ánh mắt chuyển sang lo sợ vội thi triển Tuyệt kỹ Đấu Chiến Thắng Phật Hộ Thể hy vọng có thể đánh bại Tần Vũ.

- Đấu Chiến Thắng Phật đại giá quang lâm, diệt trừ yêu nghiệt, phổ độ chúng sinh!

Tần Vũ cười lạnh, chẳng qua là thỉnh thần thuật, lại còn màu mè như vậy.

Hắn gọi ra Mộc Kiếm, kiếm sáng lên một màu huyết sắc rực rỡ, Lôi Long Kiếm Khí và Hỏa Long Kiếm Khí cấp cấp chuyển động từ chuôi kiếm quán đỉnh lên đến mũi kiếm, lại được Tần Vũ gia trì thêm Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa và Phong Lôi Long Diệm vào bên trong, uy lực tăng vọt, cả bầu trời rung chuyển, mặt đất như có địa chấn.

Băng Hoàng nấp ở một bên thủ hộ cho Tần Vũ cũng không ngừng gật gù cái đầu, khen ngợi hắn.

- Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử!

Tần Vũ không đợi Giai Không thi triển xong thỉnh thần thuật đã lập tức tấn công, Lôi Long Kiếm Khí và Hỏa Long Kiếm Khí của Lôi Diệm Trảm Thiên kiếm chiêu ầm ầm lao đến chỗ của Giai Không, mỗi chỗ nó lướt qua như xé rách bầu trời, hư không nứt toạc.

Giai Không mặt mày biến sắc, hắn còn chưa nhận hộ thể đối phương đã đánh đến, thẹn quá hóa giận, chửi bừa.

- Vô sỉ!!!

- Hừ chẳng lẽ ngươi còn phải cầu gia gia ngươi chờ ngươi thi triển xong.

Tần Vũ tùy ý châm chọc.

OÀNH! ẦM ... ẦM ... ẦM ...

Thân thể Giai Không bị đánh bay ra xa, đụng nát năm sáu ngọn núi liền mới dừng lại, thân thể mỏi nhừ, xương cốt nứt mấy cái liền.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, vạn kiếm lại tới, bao vây lấy hắn vào bên trong không ngừng oanh kích, hắn tung áo cà sa lên trời, hóa thành một cái màn chắn lớn, che chắn cho hắn ở bên dưới.

Vốn nghĩ tiên thủ hạ vi cường, nào ngờ mới có hai chiêu liền rơi vào hạ phong, không thể không nói thực lực của Tần Vũ mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều lần.

Tần Vũ tiếp nhận truyền thừa ở tổ địa Triệu gia, sức mạnh tăng vọt, bây giờ ngay cả Đại Thừa kỳ hắn cũng có thể bóp chết, huống hồ là tu sĩ đồng cấp.

Giai Không niệm chú ngữ, điều động phật ấn, muốn đánh tan Vạn Kiếm Quy Tông Kiếm Trận của Tần Vũ, nhưng đối phương tấn công như vũ bão, căn bản không cho hắn kịp thở dốc, chín đạo ánh sáng lao vọt đến.

Cửu Trùng Tiễn - Trụy Nhật Tiễn Pháp!

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

BÀNH!

OÀNH ... OÀNH ... ĐOÀNG ... ĐÙNG

Chín tiễn như một xé nát bầu trời, xuyên thủng bả vai của Giai Không, độc của Hàn Độc Tiễn nhanh chóng ngấm vào cơ thể của hắn, làm hắn kinh hãi hét lớn.

- Tần Vũ, ngươi ... ngươi dùng độc công?

Tần Vũ cười gằn, hắn không lên tiếng đáp lời đối phương, Phật Tử đánh nhau chính là nhiều lời lắm lý như vậy sao.

Ngay trên đầu của Giai Không đang đứng, một cái Phật Nộ Hỏa Liên nhanh chóng thành hình, nó nở rộ trên không trung, phủ xuống uy áp cực lớn.

Giai Không cảm nhận được khí tức tử vong nồng đậm vội liều mạng bỏ chạy.

UỲNH!

BÀNHHHHHHHH!

- Hừ, để thoát một con chuột nhắt!

Tần Vũ hừ lạnh, vậy mà tên kia kịp thời bỏ chạy.

Giai Không ôm lấy bả vai chật vật dùng huyết độn bỏ chạy, sau lưng da thịt rớt từng mảng nhệu nhạo, một tay bị phế bỏ hoàn toàn, tu vi tổn thương nghiêm trọng.

Đối phương chỉ đánh bốn chiêu hắn đã thua thảm, ngay cả cơ hội và thời gian thi triển tuyệt học cũng không có, lấy gì đòi giết người ta.

Một trận vừa nãy hắn bị người ta đánh cho không có lực mà hoàn thủ.

Giai Không kinh hãi nhớ lại những giây phút kinh hoàng vừa nãy, đây là tình báo sai a.

Giai Không đợt nhiên hung hăng nhìn về phía trước, hắn nói lớn

- Ngươi lừa ta?

- Ồ, ta không có lừa ngươi, chỉ là ngươi quá yếu mà thôi!

Kiếm trong tay kia sáng rực một mảng, ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn muốn giết Giai Không, đổ tội lên đầu Tần Vũ, để Phật môn đuổi giết Tần gia.

- Ngươi ... ngươi tính kế ta?

- Khặc ... khặc, ngươi đúng là nói nhiều thật ...

Giai Không hừ lạnh.

- Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Hai bên lao vào nhau mà chiến đấu dữ dội.

Giao tranh trên dưới hai mươi chiêu, Giai Không từ trong hiểm cảnh trốn thoát, ánh mắt đỏ ngầu máu, thù này hắn nhất định phải báo.

...

Tần Vũ ở bên này, thu lại chiêu thức, lại dùng Thần Nhãn quan sát từ xa, tên Giai Không hắn tạm thời sẽ bỏ qua nhưng còn tên kia, Tần Vũ cười khẩy.

Hắn phóng lên không trung, Tam Long hóa thành bản thể, đưa đầu cho hắn đạp lên, lao vun vút trong tầng mây đi về phía tên mặc thanh sam kia.

Tần Vũ vừa di chuyển vừa nói lớn:

- Đạo hữu, đã đến đây cớ sao lại vội vã rời đi!

Tên mặc thanh sam ánh mắt thập phần lo lắng, cắm đầu cắm cổ mà chạy, vừa nãy thực lực của Tần Vũ hắn đã chứng kiến qua, bây giờ thân đang bị thương càng không phải là đối thủ của Tần Vũ.

- Ngươi giết ta, sư phụ ta sẽ đồ sát cả Tần gia!

Tần Vũ khục khặc cười lớn, đổi lại ngày trước, hắn nghe câu này sẽ còn e ngại, nhưng bây giờ, Tần gia đã khác xưa, có Băng Hoàng lẫn Liễu Thần tọa trấn, dù cho sư phụ hắn là ai, Tần Vũ cũng có đủ tự tin bóp chết kẻ đó.

Tần Vũ đứng trên đầu Tam Long tế ra Nhật Nguyệt Thần Cung, lấy Hỏa Long Đăng Thiên làm chính, lấy Lôi Diệm Trảm Thiên làm phụ, lại dùng Vạn Lý Sơn Hà Truy kích làm thân, thi triển ra một tiễn hủy thiên diệt địa.

Thiên Long Phá Sát Tiễn!

Xiu!

OÀNHHHHHHH!

- Sư phụ ... cứu đồ nhi ...

Thiên Long Phá Sát Tiễn bạo nổ trên không trung, cả phương viên mười dặm hết thẩy hóa thành tro tàn, mặt đất rung chuyển hồi lâu mới ngừng lại, bầu trời run rẩy từng hồi.

Tên nam tử vận thanh sam bị hắn một tiễn nổ nát chân thân, thần hồn được sư phụ hắn cứu lấy, hoàn toàn mất dạng.

Tần Vũ ngạo nghễ đứng trên Tam Long, nói:

- Dám động âm mưu sau lưng Tần Vũ ta, đúng là không sợ trời cao đất dày!

- Tiểu tử, ngươi cứ ngông cuồng đi ...

Một âm thanh cổ lão vang vọng trong không trung.

Tần Vũ hừ lạnh, hắn đang muốn lôi mấy lão ra khỏi cái màn đen kia, vậy mà vẫn một mực lẩn trốn, để hắn xem mấy lão trốn được bao lâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.