Chương trước
Chương sau
Bái yết Thánh Hoàng cường giả, đây là lần đầu tiên. Đương nhiên, Tần Vô Song tâm tình rất bình tĩnh, không có chút tâm tình phức tạp gì.
Sư phụ của hắn Lý Huyền Phong là thiên tài cấp bậc Thánh Hoàng. Xích Dương Thánh Hoàng, cũng là một trong mười Thánh Hoàng mạnh nhất. Tu La Vương phong ấn trong Thần Tú Cung cũng là tên tuổi lớn trong hàng ngũ Thánh Hoàng. Tuy không trực tiếp gặp mặt các Thánh Hoàng kia, nhưng sự vĩ đại của các Thánh Hoàng, từng giờ từng phút hun đúc hắn, bởi vậy, nếu nói có chút hồi hộp, thì thực sự là không có.
Cường giả như Quy Tàng Thánh Hoàng, Tần Vô Song vẫn rất kính phục. Có thể trở thành Thánh Hoàng, trong Vũ trụ Đại La không ít, nhưng dù sao cũng có hạn. Trong thế giới mà tu luyện giả vô số, Thánh Hoàng không khác gì lớp người nằm ở trên đỉnh của kim tự tháp.

Trên Tinh vực Đại Càn, Quy Tàng Thánh Hoàng đột nhiên hai mắt nghiêm nghị, nhìn về nơi xa, đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Tới rồi!
Đại Càn Thiên Tôn lẩm bẩm nói:
- Tới đúng lúc lắm, ta muốn xem là thứ gì, có thực có ba đầu sáu tay mà dám kiêu ngạo như vậy.
Quy Tàng Thánh Hoàng thản nhiên nói:
- Chuyện của Đại lục Phong Vân, ta đã biết rõ. Một chút ân oán này, ngươi không bỏ qua được, sao có thể làm Chủ nhân Tinh vực?
Đại Càn Thiên Tôn vô cùng ngượng ngùng, vâng vâng dạ dạ.

Bên ngoài Thiên Tôn Thần Điện, phi thuyền Thiên Tôn kia đã tới vòng ngoài, Tần Vô Song cũng không làm ra vẻ, dừng lại, bước tới cửa Thiên Tôn Thần Điện, dưới sự dẫn đường của Chủ Thần, hướng vào trong điện đi tới.
Quy Tàng Thánh Hoàng trong nháy mắt khi Tần Vô Song đi tới, đột nhiên mặt mày nghiêm nghị, chăm chú quan sát Tần Vô Song. Một đạo uy áp lúc ẩn lúc hiện, cũng không ngừng lan ra, phảng phất muốn nhìn thấu người thanh niên trẻ tuổi này.
Tần Vô Song thái độ ung dung, thi lễ nói:
- Bái kiến Quy Tàng Thánh Hoàng đại nhân!
Còn về Đại Càn Thiên Tôn, hắn kiên quyết không để ý tới. Đại Càn Thiên Tôn tuy là Chủ nhân Tinh vực, nhưng hôm nay hắn lấy thân phận đệ tử của Tu La Vương và Xích Dương Thánh Hoàng tới, luận bối phận, cũng không thấp hơn Đại Càn Thiên Tôn, tất nhiên là không cần thi lễ.
Đại Càn Thiên Tôn không ngờ lại rất chú ý tới cái này, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên có chút không vui. Những Chủ Thần hộ vệ ở bên cũng phẫn nộ bất bình, người trẻ tuổi này hống hách như vậy, trước mặt Thiên Tôn bệ hạ, một chút thể diện cũng không cho, quả là đáng giận.
Chỉ là, trên mặt Tần Vô Song xuất hiện nét cười ung dung, làm cho những người này trong lòng bồn chồn lo lắng, chỉ cảm thấy là người trẻ tuổi này so với Âm Ma Thiên Tôn kia càng không dễ đối phó.
Âm Ma Thiên Tôn kiêu ngạo, đó là nét kiêu ngạo thể hiện ra bên ngoài, còn người trẻ tuổi này, giống như con hổ biết cười, cho người ta cảm giác kiêu ngạo khác thường.
Quy Tàng Thánh Hoàng khẽ vuốt căm, không nghi ngờ gì nữa, người trẻ tuổi này, trên mình cất giấu một cỗ lực lượng đáng sợ, một khi bộc phát ra có thể phá hủy tất thảy.
Chỉ là Quy Tàng Thánh Hoàng không hiểu được rằng, lực lượng này, không chỉ là của bản thân Tần Vô Song, mà còn là do Tu La Vương tạo thế giúp Tần Vô Song. Dùng một hình thức vô cùng xảo diệu, dung hợp cùng Tần Vô Song.
Tần Vô Song liên tục tế luyện Thần Tú Cung, cùng Thần Tú Cung đã đạt tới cảnh giới không phân ngươi ta, do vậy, Tu La Vương mượn Thần Tú Cung cùng lực lượng Thần hồn của Tần Vô Song dung hợp, cho dù là Quy Tàng Thánh Hoàng cũng không phân biệt ra. Bởi loại dung hợp này đã đạt tới trình độ viên mãn, từ căn bản mà nói đã khó phân ngươi ta rồi.
Cỗ khí tức chết chóc này, làm cho Quy Tàng Thánh Hoàng ngay từ đầu đã có thể khẳng định, người trẻ tuổi này có quan hệ với Tu La Vương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lẽ nào, người này thực sự là truyền nhân đệ tử của Tu La Vương. Nói như vậy, Tu La Vương trăm vạn năm trước bị cấm chế chỉ là lời đồn không chính xác hay sao?
Nếu trăm vạn năm trước bị cấm chế, tự nhiên không thể có truyền nhân đệ tử được.
Quy Tàng Thánh Hoàng cẩn thận quan sát, người này căn cốt quả nhiên rất trẻ, xem ra chỉ khoảng hai trăm tuổi mà thôi.
Trong thế giới phàm nhân, hai trăm tuổi có thể coi là thượng thượng thọ rồi, nhưng trong thế giới của tu luyện giả, đặc biệt là thế giới của Thần đạo, hai trăm tuổi chẳng khác gì đứa trẻ sơ sinh.
Mà người trẻ tuổi này, thực sự chưa tới hai trăm tuổi đã đột phá tới cảnh giới Chủ Thần, mà xem tình thế này, cũng đã có nhiều dấu hiệu chuẩn bị đột phá lên cảnh giới Thiên Tôn rồi.
Trẻ tuổi mà đã xuất sắc như vậy, làm cho Quy Tàng Thánh Hoàng không khỏi trố mắt thán phục.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, năm đó Tu La Vương hoàng hành khắp Vũ trụ Đại La chưa hề thất bại, từ sau khi nghe đồn giao chiến cùng Xích Dương Thánh Hoàng liền mai danh ẩn tính, không ngờ trăm vạn năm sau đã có cao đồ của Tu La Vương xuất thế, quả là đáng để chúc mừng.
Quy Tàng Thánh Hoàng nói những lời này, đã dành cho Tu La Vương sự đánh giá không thấp. Đồng thời cũng khẳng định thân phận đệ tử Tu La Vương của Tần Vô Song.
Nếu không phải Tu La Vương, mà mà đệ tử chân truyền của kẻ khác, cũng khó có được khí thế chết chóc đáng sợ như vậy.
Tần Vô Song nghe thấy hắn khen ngợi Tu La Vương, hơi cúi người tỏ ý cảm tạ, nói:
- Gia sư Tu La Vương trăm vạn năm trước, bị nhân cách cao cả của Xích Dương Thánh Hoàng cảm hóa, từ đó minh tâm ngộ đạo, không còn dính dáng tới chuyện giết chóc của Vũ trụ Đại La. Không ngờ chu du tới nơi này, bị Tinh vực Đại Càn khiêu khích, gia sư đã rời đi, lệnh cho ta ở lại giải quyết việc này, không ngờ lại kinh động tới Quy Tàng Thánh Hoàng.
Quy Tàng Thánh Hoàng mỉm cười:
- Tu La Vương năm xưa đại danh lừng lẫy, chỉ tiếc không có cơ duyên gặp mặt một lần. Hôm nay thấy ngươi anh hùng niên thiếu, tận đắc phong độ năm xưa của Tu La Vương, thật làm kẻ khác vui mừng. Chỉ là hiểu lầm giữa hai bên, Tu La Vương không nói lời nào đã bỏ đi luôn, việc sau này cũng không hỏi han gì, quả có chút vô trách nhiệm. Người trẻ tuổi, phải xưng hô thế nào với ngươi?
- Tần Vô Song!
- Tần Vô Song? Nhân sĩ phương nào?
- Nhân sĩ Hiên Viên Khâu Đại lục Thiên Huyền.
Tần Vô Song mỉm cười, cũng không che giấu điều gì:
- Gia sư du ngoạn tới đây, thấy ta căn cốt không tệ, nên thu làm đệ tử.
Những việc này, nếu đối phương có ý điều tra, sớm muộn cũng điều tra ra, Tần Vô Song cũng không cố ý nói dối, sau này lại mang danh tiểu nhân.
- Nhân sĩ của Đại lục Thiên Huyền. Nói như vậy, vẫn do Đại Càn Thiên Tôn quản lý?
Quy Tàng Thánh Hoàng mỉm cười gật đầu, nhưng dường như trong lời nói lại có ẩn ý khác.
Hiển nhiên, ngươi là nhân sĩ của Đại lục Thiên Huyền, thì không nên gây căng thẳng như vậy với Đại Càn Thiên Tôn.
Tần Vô Song vẫn ung dung đáp:
- Đại lục Thiên Huyền nằm nơi hẻo lánh, là góc hẻo lánh giữa Tinh vực Đại Càn và Tinh vực Vọng Xuyên. Rốt cuộc do ai quản lý, Đại lục Thiên Huyền trên dưới thực sự vẫn không có cách nói cụ thể.
Đại Càn Thiên Tôn không vui nói:
- Đại lục Thiên Huyền do Tinh vực Đại Càn quản lý, đó là sự thật không thể tranh cãi. Tần Vô Song, nếu ngươi là nhân sĩ của Đại lục Thiên Huyền, tại sao câu kết với bên ngoài?
Tần Vô Song cười lớn:
- Thiên Tôn bệ hạ, cho tới hôm nay, ta mới từ miệng ngài biết rằng Đại lục Thiên Huyền do Tinh vực Đại Càn quản lý. Trước đây ta không hề hay biết. Theo như ngài nói, Đại lục Thiên Huyền do Tinh vực Đại Càn lãnh đạo, vậy Đại lục Phong Vân mấy vạn năm trước xâm lược Đại lục Thiên Huyền, tại sao Tinh vực Đại Càn không có ai đứng ra bênh vực cho Đại lục Thiên Huyền chúng ta. Đều do Tinh vực Đại Càn quản lý, sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy? 312389
Những lời này làm cho Đại Càn Thiên Tôn cứng lưỡi, nhất thời cũng không biết phản bác thế nào. Đúng vậy, lúc này nói Đại lục Thiên Huyền do hắn trị vì, vậy năm xưa Đại lục Phong Vân xâm lược Đại lục Thiên Huyền, tại sao hắn không đứng ra chủ trì công đạo?
Đại Càn Thiên Tôn lắp ba lắp bắp:
- Tần Vô Song, ngươi cả vú lấp miệng em, đừng mong ở đây đảo ngược trắng đen!
- Thiên Tôn bệ hạ, ta không có dự định đảo ngược trắng đen. Sự thật là như vậy, Đại lục Thiên Huyền của ta trước nay chưa hề có cơ duyên nhận được sự chiếu cố của Chủ nhân Tinh vực, cũng chưa từng cảm nhận thấy sự cảm triệu của Chủ nhân Tinh vực, do vậy, tu luyện giả của Đại lục Thiên Huyền trước nay đều cảm thấy bị ghẻ lạnh. Sống không có tín ngưỡng, không có sự quy tụ, tất nhiên không thể có sự đồng cảm. Nếu năm xưa Đại Càn Thiên Tôn bệ hạ có thể nói cho Đại lục Thiên Huyền biết rằng, Đại lục Thiên Huyền là do người quản lý, vậy thì hôm nay ta tới đây, nhất định cũng phải bái kiến Chủ nhân Tinh vực ngươi. Những lễ tiết này vẫn cần phải có!
Quy Tàng Thánh Hoàng thấy Đại Càn Thiên Tôn không biết nói gì mà cảm thấy thất vọng, đường đường là Thiên Tôn cường giả thành danh đã bao năm, vậy mà trước mặt một kẻ trẻ tuổi còn bị thất thế, biểu hiện này quả thực kém cỏi, lập tức không đành lòng nhìn hắn ngượng ngùng, nói:
- Đại Càn Thiên Tôn, không biết không có tội. Đại lục Thiên Huyền ở chỗ xa xôi, không biết thuộc về đâu có thể lượng thứ. Chuyện của Đại lục Phong Vân, người trẻ tuổi, ngươi giải thích thế nào?
Tần Vô Song lập tức đem chuyện Đại lục Phong Vân xâm lược, ân oán năm vạn năm nói ra. Hiển nhiên Đại lục Phong Vân xâm lược, bất luận từ góc độ nào cũng đều không có lý cả. Chỉ là chuyện cá lớn nuốt cá bé này vốn dĩ là quy tắc ngầm giữa các Tinh vực, Vị diện không có Chủ Thần đồng nghĩa với Vị diện vô chủ, khó tránh được trở thành miếng mồi cho kẻ khác.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là quy tắc ngầm, nếu nói về lý lẽ, thì vẫn không đứng vững được. Vị diện không có Chủ Thần, vẫn có quyền được tồn tại!
Trước mặt Quy Tàng Thánh Hoàng, Tần Vô Song nắm chặt điểm này, đem Đại lục Phong Vân về mặt lý lẽ dẫm nát dưới chân.
Đại Càn Thiên Tôn nói:
- Cho dù Đại lục Phong Vân xâm chiếm, cũng chỉ là chuyện nội bộ của Tinh vực Đại Càn. Tu La Vương các hạ là người ngoài, sao có thể tùy tiện nhúng tay vào?
- Thiên Tôn bệ hạ, ta đã sớm nói rồi, trước đây, Đại lục Thiên Huyền không hề biết rằng thuộc về Tinh vực Đại Càn. Còn về việc tiêu diệt Đại lục Phong Vân, Tu La Vương cũng không hề tham gia, tất cả do mình ta làm.
- Mình ngươi làm thôi sao, ngươi chưa đầy hai trăm tuổi, cho dù là cảnh giới Chủ Thần cũng chỉ có chút sức lực, có thể diệt được Phong Vân hai vị Chủ Thần hay sao? Ta không tin!
- Thiên Tôn bệ hạ, ta là đệ tử chân truyền của Tu La Vương, tất có thần thông pháp khí để đối phó với Phong Vân hai vị Chủ Thần.
Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười, trong lời nói ngụ ý rằng, nếu ngươi không tin có thể sai người khác ra thử.
Quy Tàng Thánh Hoàng thấy Đại Càn Thiên Tôn vẫn còn muốn nói, một chút phong độ của Thiên Tôn cũng không có, không đành lòng nhìn hắn xấu mặt, giơ tay ngăn hắn nói, rồi thản nhiên cười nói:
- Tuy nhiên Âm Ma Thiên Tôn nói ngươi còn là đệ tử chân truyền của Xích Dương Thánh Hoàng, đây là sự thực sao? Theo ta biết, Xích Dương Thánh Hoàng và Tu La Vương đã từng giao chiến, nhưng quan niệm của hai người khác nhau một trời một vực, sao lại có thể liên thủ thu đồ đệ?
Tần Vô Song cũng không nói gì, tay giơ ra, liền rút ra một vật, hiển nhiên đó chính là Xích Dương Kim Thân Tháp.
- Thánh Hoàng bệ hạ, sự thật chiến thắng lời nói. Xích Dương Thánh Hoàng, với ta cũng có ân tình tái tạo, chỉ định ta làm truyền nhân của người, tháp này tên gọi Xích Dương Kim Thân Tháp, chính là tín vật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.