Chương trước
Chương sau
Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc, mỗi ngày đều có được mật báo, Tinh Hà đại nhân mà bọn họ đang giám sát, luôn ở trong khách điếm, chưa bao giờ rời khỏi.
Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc, muốn giám sát một người trong Huyền Minh Thành, đương nhiên là dễ dàng. Huống hồ, Tần Vô Song vốn không định cố ý chơi trò thần bí, tránh tai mắt của người khác.
Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc, cũng là có chút kỳ quái:
- Tên gia hỏa Tinh Hà này, hẹn với ta ba tháng, tại sao mãi không có động tĩnh gì? Hay là trong lòng hắn đã có dự tính?
Lăng Thắng góp lời nói:
- Tinh Hà đó lai lịch rất là cổ quái, nếu không thì, thuộc hạ đi thăm dò một chút nền tảng của người này?
- Không được bứt dây động rừng. Chí ít trong vòng ba tháng này, không được kinh động đến hắn. Bất kể hắn có lai lịch gì, có rắp tâm gì, cũng cần phải đợi ba tháng sau mới suy nghĩ. Chuyện của Huyền Minh Lệnh, không thể xôi hỏng bỏng không.
Lăng Thắng không dám không tuân theo, thưa dạ xưng phải.

Tần Vô Song ở trong khách điếm, ngoài tĩnh tu, chính là truyền công, tạo hình rèn luyện cho đệ tử mới thu nhận.
Danh sư xuất cao đồ, thời gian ba tháng trôi qua, Dương Y có thể nói là thoát thai hoán cốt. Với một cơ thể phàm thai tục cốt, trực tiếp tiến vào Tiên Thiên Linh Võ Cảnh.
Tốc độ này, cho dù là Tần Vô Song cũng phải ngạc nhiên. Phải biết rằng, bản thân Tần Vô Song trước đó tu luyện đến Tiên Thiên, cho dù có rất nhiều kỳ ngộ, cũng tốn công mấy năm trời.
Hắn chân chính tiến vào tốc độ đề thăng, ngược lại sau khi tiến vào Tiên Thiên, nhất là sau Hư Võ Cảnh, các loại kỳ ngộ đan xen, mới có tu vi hiện giờ của Tần Vô Song hắn.
- Lão Đại, hẹn ước ba tháng, hôm nay đến kỳ hạn rồi?
Bao Bao đi vào, nói với Tần Vô Song.
Tần Vô Song thản nhiên đứng dậy:
- Đúng vậy, chúng ta sẽ đi gặp mặt Đồ Đằng cường giả đó!
- Lão Đại, một khi có thể xuất ra Huyền Minh Lệnh, tại sao phải đợi ba tháng?
Bao Bao có chút không hiểu.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Thứ nhất, bọn họ không có chuẩn bị Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, thời gian ba tháng, là cho bọn họ chuẩn bị hai thứ này. Thứ hai, lúc ấy ta lấy ra Huyền Minh Lệnh, sợ bọn họ hối hận, hoặc là có lòng nghi hoặc, ba tháng này kỳ thực là thời gian hòa hoãn tâm lý.
Bao Bao hắc hắc cười nói:
- Lão Đại, cũng là ý trời. Không ngờ một khối Huyền Minh Lệnh như vậy, lại có thể bị ngươi đạt được, thật sự là khó tin.
Tần Vô Song thở dài:
- Đúng như ngươi nói, đây chính là thiên ý. Thiên đạo mênh mông, có lẽ trong mênh mông, thật sự có bàn tay của tạo hóa an bài tất cả.
- Được rồi, không phí lời nữa, chúng ta đi gặp vị Đồ Đằng cường giả đó thôi.

Quay lại chốn cũ, Huyền Minh Pháp Hội đã chấm dứt, nhưng lực ảnh hưởng vẫn đang còn, đầu đường cuối hẻm vẫn đang thảo luận về sự kiện lần này, nói không biết chán.
Thấy Tần Vô Song đến, người phụ trách của Thiên Sơn Phái không dám chậm trễ, vội vàng tiếp đón. Lăng Thiên Chí không mặt mũi nào hiện thân, đương nhiên sẽ không xuất hiện.
Gã Đồ Đằng cường giả đó, sớm đã chờ đợi.
- Tinh Hà các hạ, theo tình báo của ta tựa hồ ba tháng này, ngươi vẫn chưa rời khỏi Huyền Minh Thành. Lẽ nào Huyền Minh Lệnh, lại có thể vô cớ bay tới sao?
Trong khẩu khí của Đồ Đằng cường giả đó, có chút hờn giận.
Tần Vô Song thản nhiên ngồi xuống, cười nói:
- Không có ai quy định, nhất định phải là Huyền Minh Lệnh bay tới. Lẽ nào ta không ta mang theo bên người sao?
- Sao?
Đồ Đằng cường giả đó trừng mắt, phảng phất cảm thấy giống như bản thân bị đùa giỡn vậy.
Giữa lúc đang nghi hoặc, Tần Vô Song cười tủm tỉm đưa tay đẩy ra, trong tay là một miếng lệnh bài đen sẫm, phía trên điêu khắc rồng bay phượng múa hai chữ, chính là hai chữ "Huyền Minh".
Huyền Minh Lệnh này giống như nhiệm vụ trao giải thưởng đã miêu tả, không có bất cứ sai lệch nào. Tần Vô Song đương nhiên có thể xác định, đây chính là Huyền Minh Lệnh mà Huyền Minh Tộc muốn tìm.
Đồ Đằng cường giả đó nhất thời giống như lò xo từ trên ghế đứng thẳng dậy, trong ánh mắt nhìn Huyền Minh Lệnh bắn ra một luồng hàm xúc cuồng nhiệt.
Tần Vô Song nắm lòng bàn tay lại, mỉm cười nói:
- Đồ đâu?
Hắn không phải là gà mờ mới bước vào giang hồ, không thấy thứ mình muốn, Huyền Minh Lệnh này, đương nhiên phải nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đồ Đằng cường giả cười chế nhạo, giương mắt nhìn Tần Vô Song:
- Nếu ta nói đồ không có chuẩn bị thì sao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy rất đơn giản, Huyền Minh Lệnh, ta tiếp tục giữ lại. Ta có lẽ sẽ có cách khác để đạt được Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, nhưng các ngươi, nhất định sẽ không còn bất cứ cách nào, có được Huyền Minh Lệnh này từ ta.
- Hừ, khẩu khí lớn lắm!
Sắc mặt của Đồ Đằng cường giả phát lạnh.
Biểu tình của Tần Vô Song, lại giống như bình tĩnh đến mức một chút phản ứng cũng không có. Giống như tượng đất, ngồi ở đó, mí mắt cũng không thèm động một cái.
Khóe miệng vẫn là treo nụ cười nghiền ngẫm đó.
Ánh mắt của hai người, khi đụng chạm, Tần Vô Song vui mừng không sợ, giương mắt nhìn Đồ Đằng cường giả đó.
Đồ Đằng cường giả đó phảng phất như muốn đè ép về Tần Vô Song về mặt khí thế, thúc giục khí thế, âm thầm hình thành một luồng nước ngầm bắt đầu khởi động.
Tần Vô Song vẫn vững như thái sơn, dòng nước ngầm từ từ đẩy tới, còn chưa đến bên cạnh Tần Vô Song, liền bị Tần Vô Song ngăn cản toàn bộ.
- Huyền Minh Tộc, thân là thế lực Đồ Đằng, nhất ngôn cửu đỉnh. Huyền Minh Lệnh này, là ta mang đến, Huyền Minh Tộc nếu định lấy thủ đoạn ngang ngược cướp lấy, bàn tính này gảy trên đầu người khác, thật ra cũng không ngại. Tại hạ hèn mọn này, cũng không ăn được bộ này!
- Ăn hay không ăn, không phải do ngươi!
Tần Vô Song không khoan nhượng, ha ha cười lớn:
- Các hạ nói câu không dễ nghe chút nào. Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy đó đối với Huyền Minh Tộc các ngươi mà nói, không xem là gì. Nếu các hạ vì chút tiểu lợi cực nhỏ này, thất tín thiên hạ, là không khôn ngoan, nếu vì chuyện này mà gây chuyện tới ngọc đá cùng tan, ta có thể đảm bảo, tổn thất của Huyền Minh Tộc, tuyệt đối nhiều hơn rất nhiều.
Tần Vô Song nói đến đây, cũng không kiêng nể, khí thế đột nhiên thúc giục, hình thành một bức tường khí, giống như đầu sóng đè ép tới.
Đối kháng giữa cường giả, thử một lần, liền biết sâu cạn. Luận về tu vi, Tần Vô Song đương nhiên là không sánh kịp với Đồ Đằng cường giả trước mặt. Nhưng Tần Vô Song cũng có át chủ bài của hắn, có khí thế của hắn.
Đồ Đằng cường giả đó bị khí thế của Tần Vô Song phản công, nhất thời cảm giác được một luồng khí lưu giống như đao nhọn, lại có thể đâm chọc vào vách ngăn Thần đạo của hắn, đâm xuyên qua.
Cũng không biết, đây chính là Tần Vô Song lấy sức mạnh Thần đạo, ngưng thành Thần Đạo Kiếm Vực của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, lấy điểm đối diện, suýt chút nữa khiến Đồ Đằng cường giả này khốn đốn.
Tâm thần rùng mình, Đồ Đằng cường giả đó dùng một loại ánh mắt giật mình nhìn Tần Vô Song:
- Ngươi rút cuộc là ai?
Tần Vô Song ngạo nghễ nói:
- Tinh Hà mênh mông, chính là tên của ta!
- Hừ, Tinh Hà? Trong cường giả của Đại lục Thiên Huyền, cũng chưa từng nghe nói đến tên của ngươi.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Đại lục Thiên Huyền rộng lớn, các hạ biết được bao nhiêu? Dưới Tinh Hà, có bao nhiêu càn khôn, các hạ biết bao nhiêu?
Thật ra không phải Tần Vô Song giả bộ, từ khi tiến nhập Đệ lục hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, sau khi tiến vào Thần Khí Mê Cung, nhãn giới của Tần Vô Song được khuếch trương rất nhiều, càng cảm thấy Đại lục Thiên Huyền to lớn, cho dù là thế lực Đồ Đằng, thì như thế nào, vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nguồn: truyentop.net
Vì vậy, những lời này của hắn, thật ra không phải hoàn toàn ăn nói ba hoa, mà là có cảm giác mà phát.
Chỉ là, khí thế này của hắn, ngược lại khiến đối phương cảm thấy giật mình, không kìm được nghi thần nghi quỷ. Dưới Tinh Hà, có bao nhiêu càn khôn?
Tần Vô Song thấy đối phương rơi vào vẻ suy nghĩ sâu xa, cũng thúc giục nói:
- Các hạ, Huyền Minh Lệnh đã ở đây, có trao đổi hay không, một lời quyết định đi!
Đồ Đằng cường giả đó suy nghĩ một lát, than nhẹ một tiếng:
- Được rồi, Huyền Minh Lệnh vẫn là đại sự quan trọng nhất, Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy hèn mọn đó, Huyền Minh Tộc chúng ta thật sự không để ý. Chỉ là các hạ hành tung khả nghi, Huyền Minh Tộc ta là một trong những người bảo vệ trật tự của Đại lục Thiên Huyền, không thể không kiểm tra một chút mà thôi.
Tần Vô Song biết đây là đối phương tìm bậc thang đi xuống, cũng không vạch trần, chỉ là ngậm miệng mỉm cười.
Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, thật ra không có lừa gạt. Tần Vô Song sau khi kiểm nghiệm không lầm, thấy phân lượng cũng vô cùng sung túc, lúc này mới đem Huyền Minh Lệnh ném ra.
Song phương nghiệm thu hoàn tất, Tần Vô Song cười nói:
- Theo như nhu cầu, thật sự có chút quấy rầy. Xin thay mặt tại hạ ân cần hỏi thăm cường giả chí tôn của Huyền Minh Tộc, nhiều năm tại Vô Tận Đông Hải đại chiến Kim Ô Thú, có đức độ, khiến kẻ khác khâm phục!
Nói xong, Tần Vô Song đẩy ghế ra, sải bước hướng ra ngoài.
Đồ Đằng cường giả đó cầm Huyền Minh Lệnh, kinh ngạc ngây người một lát, than nhẹ một tiếng:
- Người này, rút cuộc là lai lịch như thế nào, rất là cổ quái, lẽ nào có quan hệ với những Chưởng Khống Giả sao? Nếu không trước mặt Đồ Đằng Tộc cường giả, tại sao dám dáng vẻ kiêu ngạo như vậy chứ?
Lăng Thắng ở bên cạnh nhân cơ hội hỏi:
- Đại nhân, có cần thuộc hạ hiện tại đi thăm dò một chút người này, ta hoài nghi, người này giấu diếm hành tích, tên thật, tất nhiên không phải là Tinh Hà.
- Phải hay không phải, không quan trọng. Người này muốn có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, tất là muốn ngưng luyện Thần đạo Tinh Phách của Thủy thuộc tính, thật ra cũng không có chuyện gì lớn.
Lăng Thắng lại nói:
- Ngưng luyện Thần đạo Tinh Phách, xác thực không phải chuyện lớn. Nhưng mà, người này ra tay hào phóng, vũ khí Thần đạo và Thần đạo Chiến y, phất tay tự nhiên, phảng phất dáng vẻ vô cùng đầy đủ.
- Ngươi ghen tỵ sao?
Đồ Đằng cường giả đó nhàn nhạt cười hỏi.
Lăng Thắng hắc hắc cười nói:
- Thiên Sơn Phái ta truyền thừa mấy vạn năm, luận về của cải cũng không hào phóng rộng rãi như người này, nếu nói ghen tỵ, thật sự là có chút ghen tỵ.
- Được, nếu ngươi cảm thấy bản thân có thực lực đi thăm dò một chút, thật ra không ngại. Nhưng chớ trách ta không cảnh cáo ngươi, thực lực người này, không thể xem thường. Với thực lực Hóa Thần Đạo của hắn, lại có thể thiếu chút nữa phá vỡ phòng ngự Chân Thần Đạo của ta. Thực lực chân thực của người này, mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới của hắn. Loại tự tin trước mặt ta của hắn, không phải là giả vờ!
Lăng Thắng nói:
- Không thử một lần, luôn không cam lòng. Hơn nữa, thật sự muốn động thủ, tiểu tử này khẳng định sẽ không làm gì được ngài.
- Đúng, tu vi của hắn, so với ngươi còn chênh lệch mảng lớn. Nhưng mà khí thế và thủ đoạn của người này, phải đề phòng!
Lăng Thắng, ngươi có thể đi, nhưng nếu thấy tình hình không ổn, không thể miễn cưỡng.
- Được, thuộc hạ biết chừng mực!
Lăng Thắng mừng rỡ.
Nói thật, hắn rộng rãi hào phóng với Tần Vô Song, đó là vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ. Giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé, Lăng Thắng có được sự đồng ý của Huyền Minh Tộc cường giả, lá gan đương nhiên lớn không nhỏ. Liền có dã tâm giết người cướp đồ.

Tần Vô Song cũng không vội vã rời khỏi Huyền Minh Thành, mà là để Thần thú Bao Bao, mang theo Dương Y rời đi trước, hắn ở phía sau phối hợp tác chiến.
Hắn có loại dự cảm, bản thân rời khỏi Cực Bắc Tuyết Vực này, tất nhiên không có dễ dàng như vậy. Bất kể như thế nào, phải để phòng đối phương giở trò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.