Tần Vô Song từ Tần gia trấn Đông Lâm lập nghiệp, bất kể là động thủ hay là động khẩu, vẫn chưa bao giờ rơi vào thế hạ phong? Con người hắn có điểm mấu chốt, động thủ cố nhiên phải đánh địch nhân, khiến địch nhân hoàn toàn không cách nào xoay người. Động khẩu, cũng phải bác bỏ khiến đối phương á khẩu không trả lời được. Cho dù là cố tình gây sự, cũng phải giữ vững mấy phần thanh thế trước. Danh tiếng và đạo nghĩa, Tần Vô Song đều không muốn vứt bỏ cái nào. Chỉ đáng thương Hiên Viên Uy kia, vốn tưởng rằng thân phận Đồ Đằng cường giả Hiên Viên Tộc của mình, chỉ cần cho một chút ám thị, cao thấp Tần gia còn không xông lên nịnh bợ, lôi kéo làm quen hay sao? Chưa từng nghĩ đến, sẽ có một tràng diện như vậy. Loại sự tình này, đừng nói hắn từ trước tới giờ chưa từng gặp qua, quay ngược về trước đây đến ba vạn năm, sợ rằng cũng không có thế lực thế tục nào không nể mặt Đồ Đằng cường giả như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL Điều này cũng khó trách Hiên Viên Uy, thực sự chuyện này quá mức quỷ dị. Bất cứ ai cũng không thể dự đoán được, một đệ tử Tần gia hèn mọn, lại dám ngạo mạn với Đồ Đằng cường giả Hiên Viên Tộc như vậy. Hiên Viên Uy vốn trong lòng chính là có những tính toán nhỏ nhặt này, thế nhưng mà một chiêu cũng không dùng được. Hắn vốn là tưởng rằng chỉ cần ám chỉ thân phận của bản thân, trên dưới Tần gia sẽ nhiệt tình xáp đến tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, sau đó bản thân hơi ám chỉ một chút, muốn thu hồi Tịch Diệt Thiên Lê về, cũng cho một lời hứa hẹn, điều giải mâu thuẫn của Tần gia và Tân gia, để bọn họ trước khi Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế đều không được chinh phạt lẫn nhau. Một phen tính toán này của hắn, nếu đổi là do Tần Khiếu Thiên chấp chưởng Tần gia, có lẽ hắn nắm chắc chín phần thành công. Nhưng mà, Tần gia hiện giờ, lại đổi là Tần Vô Song quản lý môn hộ. Còn Tần Vô Song, thân làm người hai kiếp, từ trước đến nay đều là người chịu mềm chứ không chịu cứng. Đồ Đằng Tộc trong mắt những người khác của tám môn Thiên Đế Sơn, xác thực là quyền uy vô thượng, nhưng mà Tần Vô Song cũng không có cái thái độ này. Nếu Đồ Đằng Tộc khách khí, Tần Vô Song đương nhiên là khách khí, lễ kính ba phần, lễ tiết nên có đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua một bên. Đằng này Hiên Viên Uy vừa xuất hiện đã thể hiện bộ dạng này, một dáng vẻ cao quý, nhìn người khác bằng nửa con mắt, khiến Tần Vô Song nhìn thấy liền cảm thấy tức giận. Cộng thêm cảm thấy bất mãn trước đó với việc Hiên Viên Tộc âm thầm giúp đỡ Tân gia, các loại cảm xúc tiêu cực chồng lên nhau, Tần Vô Song sao có thể cho đối phương thể diện được? - Tần Vô Song, xem ra Tần gia nhà ngươi bị các thế lực khác của Thiên Đế Sơn liên hợp chinh phạt, cũng không phải chuyện xảy ra không có nguyên nhân. Ta thấy, trách nhiệm này mười phần có chín là trách nhiệm trên người của Tần gia ngươi! Hiên Viên Uy dưới sự tức giận bộc phát ra, suy nghĩ cũng bắt đầu nghiêng lệch, trên khẩu khí, đã bắt đầu xuất hiện lập trường lệch lạc. Tần Vô Song cười lạnh nói: - Loại luận điệu này, vẫn là đợi sau khi Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế, hãy đến kết luận đi. Cổ nhân đều biết, được làm vua thua làm giặc. Hiện tại thành bại còn chưa phân ra, thân phận vua hay giặc cũng chưa xác định! Luận về trách nhiệm của ai, sợ rằng còn quá sớm? Uy đại nhân, ta thật ra có một chuyện không rõ, nghĩ đến Tân Thiên Vấn đó, thực lực tương đương với Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên nhà ta. Khi công phạt Tần gia ta, Tân Thiên Vấn đó thi triển ra một môn vũ khí Thần đạo, tên là Tịch Diệt Thiên Lê, người sáng suốt vừa nhìn thấy đều biết đó là vật chỉ có Đồ Đằng cường giả mới có được. Thật ra ta chỉ xin hỏi một câu, Thần khí đó, Tân Thiên Vấn từ đâu mà có? Hiên Viên Uy ngươi không chịu trực tiếp thừa nhận chuyện này, ta sẽ giúp ngươi một tay. Tần Vô Song cười lạnh lùng, nếu luận về sự khôn ngoan và cơ mưu, Hiên Viên Uy tự cao tự đại này, thật ra chưa hẳn đã là đối thủ của Tần Vô Song. Đừng thấy hắn ở trước mặt Tân Thiên Vấn tỏ vẻ thâm trầm, ra vẻ trí tuệ cao thâm, có thể ứng phó với bất cứ chuyện gì. Trên thực tế, thật sự phải đối diện với bỏ thể diện, đấu võ mồm, Hiên Viên Uy cũng chưa chắc có ưu thế gì. Hắn có thể giả vờ trước mặt Tân Thiên Vấn, chính là dựa vào thực lực và thân phận cao hơn Tân Thiên Vấn một bậc, đồng thời, cũng là vì thân phận của cường giả Đồ Đằng Tộc. Dù sao, Đồ Đằng Hiên Viên Tộc từ xưa đến nay luôn tự cho là mình chủ nhân Hiên Viên Khâu. Còn Tân gia chẳng qua là tồn tại tạm thời, vì Hiên Viên Tộc mà làm quản gia mà thôi. Loại ưu thế tâm lý này, khiến Hiên Viên Uy ở trước mặt Tân Thiên Vấn như cá gặp nước. Hiện giờ Tần Vô Song căn bản không chịu nhìn nhận dáng vẻ này, ưu thế tâm lý của Hiên Viên Uy, cũng đương nhiên không còn. Bị Tần Vô Song dùng những lời này hỏi lại, Hiên Viên Uy thật sự là trố mắt cứng lưỡi. Hắn làm sao không muốn lấy lại Tịch Diệt Thiên Lê đó, nhưng một khi mở miệng thừa nhận, Tần Vô Song chưa chắc sẽ trả lại, thậm chí ngược lại có khả năng mượn việc này làm khó, đến lúc đó, Hiên Viên Tộc nhất định sẽ rơi vào thế bị động. Không thể không thừa nhận, Tịch Diệt Thiên Lê đó, là vũ khí Thần đạo cấp bậc đại tạo hóa, Hiên Viên Uy tế luyện nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không cách nào khai phá ra một nửa uy lực, đương nhiên biết Tịch Diệt Thiên Lê này, là vũ khí Thần đạo lợi hại như thế nào. Không công tặng cho Tần gia, hắn thật sự không cam lòng. Trong lòng vừa chửi mắng Tân Thiên Vấn vô năng, vừa cấp tốc suy nghĩ, làm thế nào lấy lại Tịch Diệt Thiên Lê. Hiên Viên Uy cũng coi như là nhìn ra. Tần Vô Song này là người sáng suốt. Hơn nữa là người sáng suốt cực kỳ sở trường giả vờ hồ đồ. Tịch Diệt Thiên Lê này, trừ phi là Tần Vô Song tự nguyện trả lại, nếu không cho dù hắn xây dựng lên vô số lời nói không thật, tuyệt đối cũng là chuyện vô bổ. Tần Vô Song phảng phất nhìn mặt đoán ý, liền đoán được bảy tám phần, âm thầm cảm thấy buồn cười trong lòng: - Hiên Viên Uy này, tất nhiên là chỗ dựa vững chắc sau lưng của Tân Thiên Vấn, chỉ sợ Tịch Diệt Thiên Lê này, mười phần có chín là vật của người này. Tên gia hỏa này, không nghi ngờ gì lần này đến đây là muốn lấy Tịch Diệt Thiên Lê về. Hừ, thiên hạ há có chuyện đơn giản như vậy? Đồ Đằng cường giả? Tưởng rằng bày ra thân phận, chí khí vương bá phóng ra, ta liền cúi đầu bái lạy sao? Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày. Muốn lấy Tịch Diệt Thiên Lê từ chỗ ta, không có dễ dàng như vậy! Tần Vô Song phảng phất là cố ý muốn trêu ghẹo lòng ham muốn của Hiên Viên Uy, đem Tịch Diệt Thiên Lê nắm ở trên tay, quăng quăng, các bánh răng phía trên cấp tốc chuyển động. Trong mắt Hiên Viên Uy tựa hồ phun hỏa, hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra, pháp trận bí văn phía trên của Tịch Diệt Thiên Lê, đã toàn bộ bị thanh trừ sạch sẽ. Tịch Diệt Thiên Lê hiện giờ, quả thực chính là một phôi thai, làm gì có đại khí tượng của vũ khí Thần đạo nữa? Tần Vô Song thì thầm lẩm bẩm: - Tịch Diệt Thiên Lê này, xác thực là một món thần binh hiếm có. Chỉ đáng tiếc, người chế luyện nó lại quá kém. Uy lực khai phá ra không đủ năm thành, thật sự là có chút làm lãng phí thần vật a. Lời này, nghe ra là thì thầm tự nói, nhưng Hiên Viên Uy há lại có đạo lý không nghe ra, đây là đối phương ác ý nói móc, làm trò ở trước mặt hòa thượng mắng chửi con lừa ngu ngốc, dụng tâm đó là rất rõ ràng. Hiên Viên Uy ý niệm trong đầu cấp tốc xoay chuyển, nhưng từ đầu đến cuối nghĩ không được một biện pháp thích hợp, có thể khiến đối phương tâm phục khẩu phục đem Tịch Diệt Thiên Lê dâng lên. Đầu óc vừa chuyển, đột nhiên nói: - Tần Vô Song, ngươi to gan lớn mật, Tịch Diệt Thiên Lê này, ngươi ăn trộm được từ chỗ nào? Lại còn dám lấy ra khoe khoang? Tần Vô Song thấy Hiên Viên Uy mặt mày đứng đắn, suýt chút nữa bị lừa gạt. Ý niệm chợt lóe, biết Hiên Viên Uy này là cố ý lừa gạt người khác. Ha ha cười: - Uy đại nhân, nghe khẩu khí này của ngươi, bước tiếp theo chính là thừa nhận Tịch Diệt Thiên Lê này là Thần khí của Hiên Viên Tộc các ngươi? Nếu ta giải thích nói thứ này là thu được từ chỗ Tân Thiên Vấn, ngươi nhất định sẽ tức giận quở trách Tân Thiên Vấn dám ăn trộm thần binh của Hiên Viên Tộc. Có phải diễn biến sẽ như vậy sao? Nói tóm lại, ngươi nhất định sẽ không thừa nhận này, món đồ chơi này căn bản chính là ngươi cho Tân Thiên Vấn, đúng không? Lời này có thể còn hung hãn hơn cái tát cực mạnh, trực tiếp ném thẳng lên bộ mặt Hiên Viên Uy. Nếu nói về Hiên Viên Uy này, hắn thật sự là có chủ ý này. Ngay cả trình tự bước đi đều bị Tần Vô Song từng bước vạch trần. Bị Tần Vô Song trực tiếp vạch trần, Hiên Viên Uy nhất thời há mồm cứng lưỡi, không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào. Tần Vô Song này thật là lợi hại, mỗi nước cờ của mình còn chưa đi xong, đã đem đường đi của mấy bước tiếp theo phá hỏng rồi. Thừa nhận bản thân đưa cho Tân Thiên Vấn, đó chính là nhóm lửa tự đốt chân mình. Hiên Viên Uy cho dù có kiệt ngạo, cũng không thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy. Lạnh lùng cười: - Tần Vô Song, nghe khẩu khí này của ngươi, tựa hồ giống như một chậu nước bẩn hắt lên đầu Hiên Viên Tộc ta, thề không bỏ qua? Như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn khiêu chiến một chút quyền uy tuyệt thế từ xưa đến nay của Hiên Viên Tộc ta sao? Tần Vô Song nghiêm mặt nói: - Uy đại nhân, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, ngươi cũng đừng kéo cờ lớn làm da hổ. Việc này, nói trắng ra chính là giao dịch cá nhân của ngươi và Tân Thiên Vấn. Nếu nói lợi thế giao dịch, nếu đoán không lầm, chính là Thần Tú Cung trong tay của ta. Chỉ tiếc, ngươi đánh cuộc sai rồi, chọn tên gia hỏa Tân Thiên Vấn loại thành sự không đủ, bại sự có thừa kia. Chuyện không làm lưu loát, trái lại đem đầu đuôi để lộ ra. Uy đại nhân, nếu còn muốn cố làm ra vẻ, chuyện hôm nay nói đến đây thôi. Nếu không định cố làm ra vẻ, chuyện này thật ra còn có thể nói chuyện! Lời của Tần Vô Song, một chút cũng không khách khí. Hiên Viên Uy chỉ cảm thấy quyền chủ động trước mắt mình, từng bước từng bước bị đối phương xâm chiếm, cho đến trước mắt, tất cả quyền chủ động, hoàn toàn chạy tới chỗ đối phương rồi. Còn có thể nói chuyện sao? Hiên Viên Uy tinh thần dao động, hắng hắng giọng, muốn dựa vào thân phận Đồ Đằng cường giả nói mấy câu hình thức, phấn chấn một chút sĩ khí của mình. Không ngờ những lời tiếp theo của Tần Vô Song, thiếu chút nữa khiến hắn trực tiếp chết nghẹn. Hắn nói: - Uy đại nhân, một khi hôm nay ngươi dùng không được đại chiêu bài của Hiên Viên Tộc, hay là thành thật một chút đi, hạ thấp tư thái một chút, bình đẳng nói chuyện. Bằng không, ta xin tiễn khách. Hiên Viên Uy trố mắt cứng lưỡi, Tần Vô Song này quả nhiên là sắc bén, chẳng trách tên gia hỏa Tân Thiên Vấn không làm gì được Tần gia. Xem ra, Tần gia này xác thực là giang sơn xuất ra thiên tài rồi. Xác thực, Hiên Viên Uy cũng là đấu võ miệng, trên thực tế, chuyện hôm nay, hắn làm sao có thể đánh ra đại chiêu bài của Hiên Viên Tộc. Nếu thật sự đem đại chiêu bài Hiên Viên Tộc đánh ra để khi dễ Tần gia, Hiên Viên Tộc cứ chờ các Đồ Đằng cường giả khác cộng đồng đến xử lý đi. Việc này, một chút không cẩn thận, có thể sẽ diễn biến thành cục diện thế lực Đồ Đằng chinh phạt lẫn nhau, Hiên Viên Uy tuyệt không dám sơ suất. Hiên Viên Uy cho đến lúc này mới biết được, hôm nay nếu như mình không hạ thấp tư thái một chút, muốn khiến Tần Vô Song nói chuyện bình thường là không có khả năng. Hừ nhẹ một tiếng: - Tần Vô Song, ta thừa nhận người là một nhân vật không tệ. Có đề nghị gì đừng ngại nói ra nghe một chút. Hiên Viên Uy ta có thể tiếp nhận, liền sảng khoái tiếp nhận. Nếu quá đáng, hừ, cùng lắm thì ta thoát ly thân phận của Hiên Viên Tộc, đến lúc đó, quay đầu đối phó với Tần gia ngươi, xem ai có thể nói ta nửa câu? Thoát khỏi Hiên Viên Tộc, về mặt lý luận thật sự là một đại sát khí. Nhưng Tần Vô Song lại trong lòng cười lạnh. Đừng nói Hiên Viên Uy ngươi không vứt bỏ, cho dù thật sự vứt bỏ, không có chiêu bài chữ vàng của Hiên Viên Tộc, ngươi đơn thương độc mã, cô độc một mình, có bao nhiêu kiêng kỵ đáng giá chứ? Nhàn nhạt cười, Tần Vô Song nói: - Tịch Diệt Thiên Lê này, nhất định là đồ của Uy đại nhân ngươi, ngay lúc đầu tiên ngươi xuất mã đến đây, ta đã biết rồi. Ngươi muốn lấy lại, không muốn để lại nhược điểm trong tay ta, tâm tình này, ta có thể lý giải. Nhưng mà, vật này phá hư linh mạch Tần gia ta, hao phí của ta mấy tháng mới chữa trị xong, lại khến Thái thượng Trưởng lão Tần Khiếu Thiên của Tần gia ta bị thương nặng, vì vậy, vật này nếu ngươi muốn động mồm mép mà lấy về, đó là mơ tưởng. Uy đại nhân, nếu không ngại, chúng ta bày một cuộc đánh cược đi đi! - Đánh cược? Trong lòng Hiên Viên Uy vừa động: - Đánh cược như thế nào, tiền đặt cược là cái gì? - Rất đơn giản, tiền đặt cược của ta, chính là Tịch Diệt Thiên Lê này. Nếu ngươi thắng ván bài này, Tịch Diệt Thiên Lê này ngươi mang về, không cần bất cứ bàn giao gì, cũng không cần lo lắng Tần gia ta có bất cứ trách móc nào. - Tiền đặt cược của ta thì sao? Hiên Viên Uy nheo mắt hỏi. - Ta cần đủ phân lượng Hiên Viên Địa Linh Thạch và Hiên Viên Tức Nhưỡng! Chờ ngươi thu thập được những thứ này, lại đến Vấn Đỉnh Sơn ta! Hôm nay, cũng không tiếp chuyện nữa! Tần Vô Song nói xong câu này, thân ảnh nhoáng lên, biến mất không thấy. Để lại Hiên Viên Uy trố mắt cứng lưỡi đứng đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]