Chương trước
Chương sau
Pháp vương Kim Tu vừa nói ra lời này, ngoài La Thông Thiên, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, đều cảm thấy những lời của Pháp vương Kim Tu không khỏi to gan quá mức.
Ở La Thiên Đạo Trường, có người công nhiên nghi ngờ quyết sách của Đại Đạo tôn, đó chính là khiêu chiến quyền uy tối thượng.
La Thông Thiên sắc mặt âm trầm, trên trán hiện lên một đường hắc tuyến, mắt lạnh lùng dò xét nhìn Pháp vương Kim Tu:
- Nói như vậy, ngươi trách ta, ý bảo ta không nên làm to chuyện, đúng không?
Pháp vương Kim Tu biết rất rõ tính cách của La Thông Thiên, biết chuyện hôm nay không dễ kết thúc, nhưng một khi hắn đã hạ quyết tâm, thì cũng không còn gì sợ hãi, đúng mực nói:
- Chuyện này, khởi đầu không phải cũng do lỗi của Đại Đạo tôn sao. Phải nói, là toàn bộ La Thiên Đạo Trường quá nuông chiều đối với La Đĩnh, dẫn đến tính cách của hắn vô pháp vô thiên, căn bản không chấp nhận được một chút thất bại. Lại có thể lén lút rời khỏi Đạo Trường, đi đối phó với một thanh niên của các quốc gia nhân loại, chuyện này từ khi bắt đầu, chúng ta đã sai rồi. Cho dù La Đĩnh giết chết được Tần Vô Song, hắn có thể thắng được sao? Ngoài bại hoại thanh danh bản thân, xây dựng lên hình tượng hẹp hòi của bản thân, còn có thể có thu hoạch gì chứ? Huống hồ, hắn còn không giết được Tần Vô Song, ngược lại bị đối phương giết chết.
Lời này thật ra dẫn đến trong lòng rất nhiều người hình thành sự tán đồng, nhưng mà, sự tán đồng này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không ai dám biểu hiện ra ngoài.
- Nói tiếp đi!
La Thông Thiên mặt không biểu hiện.
Tả Lãnh Sương cũng âm thầm đắc ý, Pháp vương Kim Tu càng như vậy, đối với Tả Lãnh Sương hắn càng có lợi. Chẳng khác nào Pháp vương Kim Tu tự mình dẫn lửa thiêu thân.
- La Đĩnh mặc dù thiên phú dị thường, trong tất cả Đệ tử Trung tâm, có thể xếp vị trí số một. Nhưng kết quả như thế nào? Kết quả là bị người ta giết chết. Điều đó nói lên cái gì? Chọn lựa người thừa kế, không chỉ chú trọng về thiên phú, càng cần chú trọng hơn về bồi dưỡng trí lực và tính cách. Nếu lòng dạ La Đĩnh hơi rộng rãi một chút, suy nghĩ hơi thông suốt một chút, làm sao không rõ phải chọn lựa như thế nào? Sao thậm chí vì một chuyện hôn ước không nên có, đã không thể tự kiềm chế?
Pháp vương Kim Tu một hơi nói đến đây, dừng lại:
- Người kế thừa như vậy, chết cũng đã chết rồi, vì báo thù cho hắn mà điều động quá nửa tinh anh chủ lực của La Thiên Đạo Trường, điều này căn bản không ra thể thống gì, lẽ nào toàn bộ La Thiên Đạo Trường chúng ta cũng lỗ mãng như tên La Đĩnh vậy sao?
Những lời này của hắn, kỳ thực vô cùng có đạo lý, đặc biệt là những người đã tự mình trải qua đuổi giết của Tần Vô Song, càng cảm thấy lý do chuyện này vô cùng không tốt. Vất vả hơn nửa năm, hoàn toàn không có một chút thu hoạch, ngược lại hang ổ bị người ta hủy diệt. Loại thất bại này, quả thực chính là mất cả chì lẫn chài, thua đến mức hồ đồ.
La Thông Thiên cười lạnh liên tục, giương mắt nhìn Pháp vương Kim Tu:
- Ngươi nói hay lắm, ngươi có suy nghĩ, có chiều sâu, đầu óc linh hoạt. Vậy những lời này, tại sao ngươi không nói trước khi mọi người xuất phát đi? Bây giờ sau khi sự việc xảy ra, nói suông như vậy có thể biểu dương ngươi đầu óc xuất chúng sao?
Pháp vương Kim Tu lớn tiếng nói:
- Đại Đạo tôn, nếu ngươi nói như vậy, cũng đừng trách ta kẻ dưới phạm thượng. Xin hỏi một câu, với tính cách của ngươi, nếu lúc đó thuộc hạ nói, ngươi có nghe vào không? Nếu ngươi là người chịu nghe lời khuyên bảo, cũng sẽ không đưa ra sự chọn lựa như vậy.
Lời này nói ra, quả thực là kinh thiên động địa. Tả Lãnh Sương thấy tình thế này, đập bàn đứng dậy:
- Hay cho Kim Tu ngươi, ngươi đang coi rẻ quyền uy của Đại Đạo tôn, phỉ báng lòng dạ Đại Đạo tôn chật hẹp sao.
Kim Tu trừng mắt nhìn Tả Lãnh Sương, không hề sợ hãi:
- Tứ Đạo tôn, ngươi cũng đừng cố làm ra vẻ nữa. Sau khi chuyện phát sinh, ngươi có tư thái gì, ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi chỉ huy cái này, chỉ huy cái kia. Bản thân ngươi làm được cái gì? Ngoài co đầu rụt cổ, cũng không thấy ngươi tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc điều tra, cũng không thấy ngươi xuất đầu lộ diện tại quan khẩu trấn thủ. Phá hủy Trấn Ma Thạch Bia, nhất định là thủ đoạn Thần đạo cường giả. Ngươi sợ Thần đạo cường giả đó, có ai không biết tâm tư đó của ngươi? Sợ chết, thì đừng ngồi ở vị trí đó. Đã ngồi ở vị trí đó thì đừng sợ chết. Ngươi sợ chết, còn muốn đẩy người khác đi chịu chết, đây là dã tâm gì chứ.
Tả Lãnh Sương sắc mặt xanh xám, trắng bệch, giận dữ nói:
- Ngươi ngậm máu phun người!
Nhị Đạo tôn La Hoành Dã thấy cục diện càng ngày càng không khống chế được, vội bước ra hòa giải:
- Đủ rồi, bây giờ các ngươi ở đây tranh luận mặt đỏ tía tai có tác dụng gì chứ? Có thể bù lại thế cục sao? Có ý tứ trốn tránh trách nhiệm sao? Đại Đạo tôn, ta có thể nói mấy câu không?
La Thông Thiên trong lòng kỳ thực cực kỳ tức giận, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, hắn có thể sẽ đánh chết Pháp vương Kim Tu ngay tại chỗ. Cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong lòng:
- Ngươi nói đi!
La Hoành Dã nói:
- Kim Tu, chúng ta làm một giả thiết. Nếu chuyện này, thực sự là La Dương giở trò quỷ, cho dù tất cả chúng ta ở trong sơn môn, sợ rằng cũng không thay đổi được cục diện trước mắt. Hơn nữa, nếu không phải đem chủ lực điều động đi, rất có thể thương vong lần này càng thảm thiết hơn nữa.
Pháp vương Kim Tu gật gật đầu:
- Giả thuyết của Nhị Đạo tôn cũng có đạo lý. Những lời này của ta, là vứt bỏ chuyện này không nhắc đến, ta tựu chung vẫn cho rằng, La Thiên Đạo Trường muốn phát triển, căn bản không cần đi tính toán một số chuyện được mất nhỏ nhặt. Giống như hôn ước của La Đĩnh…
- Được rồi được rồi, ngươi không cần nói thêm nữa. Ý tứ của ngươi, mọi người đều biết rồi.
La Hoành Dã rất lo lắng nếu hắn tiếp tục nói, sẽ khiến Đại Đạo tôn phát tác tại chỗ. Ngăn cản hắn như vậy, kỳ thực cũng là bảo vệ Pháp vương Kim Tu.
- Bất kể động cơ xuất phát của lần này như thế nào, nhưng kết quả có thể nói là trong họa có phúc. Nếu tất cả mọi người đều ở lại, ta dám khẳng định, thương vong nhất định sẽ nhiều hơn rất nhiều so với bây giờ. Căn cứ vào giả thiết này, ta cảm thấy bất kể là người nào lưu lại đây, có thể đều không thể ngăn cản được chuyện này phát sinh. Cho nên, truy cứu trách nhiệm, kỳ thực là chuyện rất thứ yếu. Bây giờ quan trọng nhất là, bắt được hung thủ, xây dựng lại La Thiên Đạo Trường.
Hai chuyện này, xác thực là quan trọng nhất. Dưới sự so sánh, truy cứu trách nhiệm của ai, kỳ thực đều không quan trọng. Ngoài tiếp tục mở rộng nội chiến ra, căn bản không có bất cứ thu hoạch gì.
Điền Minh Sơn cũng gật đầu nói:
- Nhị Đạo tôn nói rất có lý, thẳng thắn mà nói, nếu người trấn thủ là ta, chuyện này sợ rằng cũng rất khó không phát sinh. Vì vậy đây là tình huống ngoài ý muốn, không ai có thể tiên liệu được.
Tả Lãnh Sương cảm kích nhìn về phía La Hoành Dã và Điền Minh Sơn. Vẫn là hai vị lão huynh nói lời tri kỷ.
- Lão Tứ, ngươi hãy đem những chuyện mấu chốt mà La Thực đã nói, tỉ mỉ nói lại một lần nữa. Chúng ta phải cân nhắc đắn đo kỹ càng.
La Hoành Dã nhìn bầu không khí xung quanh có chút hòa hoãn, lại thay đổi chủ đề, dẫn đến chuyện khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tả Lãnh Sương lại tỉ mỉ kể lại một lần nữa.
- Đại Đạo tôn, ngươi xem, La Dương đó vô duyên vô cớ, tại sao lại phá hư tấm Trấn Ma Thạch Bia chứ? La Dương này, lại có thực lực đi phá hủy tấm Trấn Ma Thạch Bia sao?
Mấu chốt của vấn đề, đã được La Hoành Dã tóm lấy.
Pháp vương Trùng Quang đột nhiên nói:
- Các vị Đạo tôn, ở đây có một Chấp sự, là người làm việc ở biệt viện Trúc Hải. Vào ngày xảy ra chuyện, hắn vừa vặn rời khỏi biệt viện Trúc Hải, tránh được kiếp nạn này. Hắn nói, trước khi La Dương tới Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, từng có tiếp kiến qua một người.
Tứ Đạo tôn sắc mặt đồng thời biến đổi:
- Người nào?
- Là thổ hào tới từ Châu thành Hà Khẩu, tên là Tả Ngọc Đình, ở địa phương được gọi là Tả phú hộ. Hắn có con trai tên là Tả Thiệu, là Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường chúng ta. Lần này, hắn ở Lang Nha Phong cũng gặp tai nạn.
- Còn có ai có tin tức ở phương diện này không?
La Hoành Dã mơ hồ cảm thấy chuyện này rất có thể liên quan đến Tả phú hộ.
Một đệ tử canh gác quan khẩu vào núi đứng ra:
- Đạo tôn, khi Tả phú hộ đó tới, từng nói chuyện qua với đệ tử. Lúc đó hắn dẫn theo sáu tùy tùng. Chính là do đệ tử thông báo với Trưởng lão La Dương cho hắn.
Người này, chính là đệ tử họ Đồ lúc trước đã ngăn cản đoàn người của Tả phú hộ hôm đó.
- Đúng rồi, Đạo tôn, vào tối trước khi Trưởng lão La Dương xuất phát đến Cửu Luyện Huyền Phong Cốc một ngày, có mở tiệc chiêu đãi Tả phú hộ. Hơn nữa lúc ấy, giống như còn phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, tựa hồ có linh thú trên Thiên Dương Sơn xâm nhập. Tùy tùng của Trưởng lão La Dương còn chạy ra ngoài xem xét tình hình.
Người trước đó lại bẩm báo nói.
- Tả phú hộ? Điều tra Tả phú hộ này cho ta.
La Thông Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phải có tất cả tư liệu của hắn, bao gồm trước khi hắn xuất phát, có liên hệ với ai, có hành động gì khác thường.
La Thiên Đạo Trường muốn điều tra triệt để một chuyện, hiệu suất có thể nói là vô cùng khả quan. Trong Thần Chiếu Phủ, quyền uy của La Thiên Đạo Trường không cần phải nghi ngờ. Mệnh lệnh vừa truyền xuống, phân đà phía bên Châu thành Hà Khẩu, lập tức có người toàn lực điều tra tổng thể. Rất nhanh, tin tức nhiều vô số đã truyền tới.
- Tả phú hộ trước khi rời khỏi Châu thành, có hai gã thanh niên từng đến nhà đưa lễ vật. Sau khi hai thanh niên đó rời khỏi, Tả phú hộ dường như cũng rời khỏi một hồi sau đó, đến tối mới quay trở về. Nhưng hai gã thanh niên đó, lại không thấy đến gặp nữa.
- Vừa rồi từ trong một tửu lâu của phường thị có được tin tức, có một kẻ lạ mặt, đã từng hỏi thăm tiểu nhị về tính cách, sở thích của Tả phú hộ.
- Đám lưu manh lừa đảo của Châu thành Hà Khẩu, nói từng dây dưa với gã thanh niên hỏi thăm về Tả phú hộ. Gã thanh niên đó đầu óc rất thành thạo, tựa hồ vô cùng quen thuộc với kỹ xảo giang hồ…
Tin tình báo không ngừng từ phía bên Châu thành Hà Khẩu tụ tập tới. Cục diện vốn mơ hồ cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng, hình thành một đường tuyến lộ rõ ràng.
Gã thanh niên thần bí – Tả phú hộ – La Dương – Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
Toàn bộ câu chuyện, nhất thời trở nên rõ ràng, câu chuyện rõ ràng này, có rất nhiều nội dung, cũng nhất thời phong phú lên. La Hoành Dã lẩm bẩm nói:
- Xem ra, từ đầu đến cuối, chính là hành động nhắm sẵn, cùng có mưu tính từ trước, hơn nữa đối phương là đoán chắc được Tổng bộ chúng ta trống rỗng, có chuẩn bị mà đến.
- Thủ đoạn của người này, quả thực là đáng sợ. Vòng vèo nhiều lần như vậy, nhưng từng bước lại có thể làm đuợc rất chặt chẽ, tâm tư kỹ càng, gan cũng đủ lớn.
Điền Minh Sơn cũng bình luận nói.
Sắc mặt của La Thông Thiên, càng phát càng xấu. La Hoành Dã chỉ vào bức vẽ mạch lạc mà bọn họ phân tích, hồ nghi nói:
- Cho tới bây giờ, ta chỉ có một nghi vấn, người này, sao có thể biết La Thiên Đạo Trường chúng ta có tấm Trấn Ma Thạch Bia, làm sao biết tấm Trấn Ma Thạch Bia đó gắn bó với mệnh mạch của La Thiên Đạo Trường?
Mấu chốt của toàn bộ chuyện này, cũng chính là ở đây. Tất cả nghi vấn, cũng dừng lại ở đây.
Sắc mặt La Thông Thiên vô cùng khó coi, trong mơ hồ, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm, lại vô cùng đối chọi với suy nghĩ này. Nhưng hắn càng đối chọi, suy nghĩ này càng dày vò hắn, không ngừng tuôn ra. Khiến hắn càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện này.
- Đại Đạo tôn, ngươi làm sao vậy?
La Hoành Dã nhìn mặt đoán ý, mở hồ cảm giác được, có lẽ Đại Đạo tôn đã biết một chút gì.
La Thông Thiên một quyền nện thật mạnh vào trên gò đá, gò đá đó nhất thời biến thành bột phấn, ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh. La Thông Thiên nghiến răng nghiến lợi, oán hận không ngớt, vô cùng không cam lòng hộc ra ba chữ, phảng phất như trong lúc nói, muốn đem ba chữ này nhai thành từng mảnh nhỏ vậy:
- Tần – Vô – Song!
Ba chữ này vừa thoát ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, biểu tình hoàn toàn không thể tin được, nhìn La Thông Thiên, hiển nhiên, bọn họ căn bản không thể nào, tất cả chuyện này đều là Tần Vô Song có thể làm được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.